Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 466: Đây là một âm mưu
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh vẫn nghĩ vì Tiết Thải Phượng thể khỏe nhanh đến thế, cô chắc chắn tin là do đạo sĩ chữa khỏi.
Tò mò hỏi Chung Văn Thanh: “Cô qua đây chơi ?”
Chung Văn Thanh cũng rõ lắm: “Có thể là chúng đang ở trong viện trông mấy đứa nhỏ, cô ngang qua nên ghé xem, chào hỏi chúng , chứng minh cô khỏe . vẫn tin rút roi mây uống m.á.u gà thể chữa bệnh nhỉ?”
Thịnh An Ninh cũng tin, cho dù cô là một xuyên , cô cũng tin phương pháp chữa bệnh hoang đường như .
Chu Hồng Vân tin, còn kể cho Chung Văn Thanh chuyện cô từng : “Trước còn , một phụ nữ giữa trưa gánh nước ở bờ sông, đợi về nhà thì thấy đau bụng, đó là đau khắp , đau đến mức lăn lộn mặt đất, nhà đều sợ hãi, lúc định đưa cô đến bệnh viện thì cô đột nhiên dậy, trợn mắt chằm chằm nhà, cô là bà tổ qua đời của gia đình, trong góc sân nào đó đào lên giấu bảo bối.”
“Giọng đều là giọng của bà tổ qua đời , nhà bán tín bán nghi, đến nơi cô chỉ định đào lên, khi đào sâu ba thước, quả nhiên một cái rương, bên trong tất cả đều là bảo bối. Sau đó phụ nữ thấy bảo bối đào , thể ngửa , trực tiếp ngất . Lúc tỉnh căn bản mới cái gì.”
“Sau đó nhà đó liền trở thành hộ gia đình giàu nhất gần đó.”
Thịnh An Ninh im lặng, về câu chuyện cô Hồng Vân kể, cô nghĩ nhiều quốc e rằng đều qua phiên bản tương tự, chỉ là địa phương xảy giống , quan hệ nhân vật giống .
Chung Văn Thanh tin là thật: “Thần kỳ như ? Vậy cô chuyện của Thải Phượng thể là thật?”
Chu Hồng Vân gật đầu: “Chắc là thật, tuy huyền ảo, nhưng bất kể thế nào, khỏe mà.”
Chung Văn Thanh nghĩ thấy lý: “Quả thật là như .”
Suốt một ngày, trong đại viện đều Tiết Thải Phượng mà khỏe , cái cách đó mà thật sự hiệu quả, bất quá cũng ai dám bàn tán, dù đại viện là địa phương nào?
Nơi đây ở nhiều phận đơn giản, chuyện mà , ảnh hưởng .
Sau khi Chu Nam Quang và Chu Song Lộc trở về, trong nhà cũng ai bàn tán chuyện nữa, Thịnh An Ninh cho dù trong lòng khó hiểu, cũng suy nghĩ nhiều thêm.
Chỉ là khi chuyện đó xảy , Tiết Thải Phượng thường xuyên qua chơi, sẽ khen ba đứa nhỏ khả ái, sẽ khen Chu Triều Dương lời, Thịnh An Ninh thông minh xinh .
Cô còn mang theo kim đan áo len qua học Chu Hồng Vân đan áo len, còn : “Choáng váng lâu lắm , bây giờ đang thịnh hành kiểu áo len gì nữa, nghĩ đan cho con trai một cái áo len, nhiều năm như , nó cũng hưởng thụ một ngày tình mẫu t.ử.”
Nói như , tự nhiên khiến Chung Văn Thanh và Chu Hồng Vân đồng tình ngớt, càng dốc hết sức dạy Tiết Thải Phượng đan áo len.
Đến đầu tháng sáu, Thịnh An Ninh rốt cuộc cũng còn mơ thấy ngạc mộng nữa, tinh thần cũng hơn nhiều, cảm giác những triệu chứng đều giống như mơ.
Bởi vì bận rộn chuẩn vòng thi của cuộc thi hùng biện tiếng Anh, Thịnh An Ninh cũng thời gian suy nghĩ nhiều.
Mỗi ngày về nhà, cũng chỉ Tiết Thải Phượng qua chơi, Tiết Thải Phượng bây giờ thật sự là càng ngày càng , tính cách cũng , quan hệ với nhiều trong viện tệ.
Chủ yếu là thấy đều tủm tỉm chủ động chào hỏi, thấy ai đang bận, cô đều chủ động qua giúp việc.
Mọi nghĩ cô ngây ngô nhiều năm như , đột nhiên khỏe , khẳng định là kết giao bằng hữu, cho nên cũng đối với cô phóng thích thiện ý lớn nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-466-day-la-mot-am-muu.html.]
Chu Triều Dương cũng thấy kỳ lạ, hiếm khi ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sáng ngủ đủ dậy, liền thấy trong viện đang chuyện, còn tiếng ồn ào líu ríu của ba đứa nhỏ.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Rửa mặt xong, nhà bếp lấy bánh bao viện, dự định chuyện náo nhiệt ăn sáng.
Đi ngoài thấy, quả nhiên là Tiết Thải Phượng, ở trong viện trò chuyện với Chung Văn Thanh và Chu Hồng Vân, thấy Chu Triều Dương , tủm tỉm chào hỏi.
Chu Triều Dương cũng cảm thấy Tiết Thải Phượng thật đáng thương, bây giờ thật vất vả mới khỏe , chắc chắn là kết thêm bạn bè, cô hô một tiếng Thím bê ghế qua một bên hóng chuyện.
Tiết Thải Phượng quên chủ đề , cô khen Triều Dương với Chung Văn Thanh: “Triều Dương thật là , nhớ hồi kết hôn, chị ăn cỗ, còn bế nó nữa. Lúc đó nó bao nhiêu tuổi? Chắc chỉ hơn một tuổi một chút?”
Chung Văn Thanh gật đầu: “ , lúc đó mới một tuổi hai tháng, bởi vì Triều Dương hồi nhỏ thể chất , cho nên tập trễ.”
Tiết Thải Phượng thở dài một : “Không ngờ thời gian trôi qua nhanh như , nháy mắt hơn hai mươi năm trôi qua, hai mươi năm ở giữa sống như thế nào, thật sự . Buổi tối đôi khi việc gì, nhịn sẽ suy nghĩ, nhưng chẳng nhớ cái gì. Trong lòng cũng dễ chịu chút nào.”
“ vì thích đến tìm các chị chuyện, chính là sợ một ở nhà luôn nghĩ lung tung, nghĩ đến những ngày qua trong hai mươi năm , trong lòng khó chịu.”
Chu Hồng Vân vội vàng khuyên: “Sau đừng nghĩ nữa, con đều về phía , chuyện qua thì cứ để nó qua , bây giờ cô .”
Tiết Thải Phượng liên tục gật đầu: “ , cũng nghĩ rằng còn một ngày thể khỏe , bây giờ nghĩ cũng giống như mơ. Nói thì thật sự cảm ơn đạo sĩ xem bói . Người bình thường ở dám cứu như . Nếu tự trải qua, cũng thể tin .”
Kỳ thật Chu Hồng Vân đặc biệt tò mò về chuyện quỷ nhập , Tiết Thải Phượng ? Thấy cô nhắc đến , cô cũng hiếu kỳ hỏi một câu: “Lúc đó cô còn nhớ ?”
Tiết Thải Phượng do dự một hồi: “ các chị thể đều tin, là một chút ít, ngốc, vẫn thể hiểu một chút sự tình. Chính là cảm thấy thể đặc biệt nặng nề, lưng như là cõng một giống , mệt đến mức thở nổi. hát tuồng, nhưng cảm thấy da đầu kéo, hát .”
Chu Hồng Vân ‘a’ một tiếng, hô hấp cũng dám nặng: “Thật sự là như , thì ? Lúc cô rời khỏi cô, cô ?”
Tiết Thải Phượng gật gật đầu: “Biết chứ, lúc dùng roi mây quất , đau đến mức nhịn thét ch.ói tai, cảm thấy cô vẫn luôn bóp cổ , cho kêu cũng rời , lúc đau chịu nổi, uống m.á.u gà . Trong dày khó chịu như sóng cuộn biển gầm, ngay đó ói một ngụm m.á.u đen. Lưng lập tức nhẹ nhõm nhiều.”
Chu Triều Dương đến mức bánh bao cũng quên ăn, dù đây là kinh nghiệm bản của Tiết Thải Phượng, độ tin cậy vẫn cao.
Chỉ là thật sự thần kỳ như ?
Chung Văn Thanh cũng cảm thấy thần kỳ: “Thật sự là như , cô chịu ít khổ .”
Tiết Thải Phượng xua xua tay, ngoài cổng sân, hạ thấp giọng: “Chị dâu, các chị đừng bên ngoài nha, cũng đều tin, đến lúc đó bố chồng trở về, nhất định sẽ tức giận.”
Chu Hồng Vân vội vàng bày tỏ thái độ: “Cô yên tâm, nhất định sẽ .”
Chu Triều Dương nghĩ với Thịnh An Ninh, cái cũng quá nó tà môn !
--------------------