Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 463: Nhất định phải ở bên cạnh người yêu
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh kinh ngạc dừng bước chân, đẩy xe đạp phụ nữ.
Người phụ nữ tên là Tiết Thải Phượng, tuổi chừng bốn mươi, chỉ là năm tháng hề hậu đãi cô , khiến cô trông vẻ già nua, nếp nhăn nơi khóe mắt sâu, đôi mắt còn trũng sâu, cho ánh mắt vốn đờ đẫn càng thêm vài phần âm u.
Thịnh An Ninh đây chỉ là phản ứng bệnh lý của một bệnh nhân tâm thần, nên cũng sẽ kỳ thị cô , chỉ là bất ngờ với lời Tiết Thải Phượng .
“Ai là ?”
Mặc dù đoán Tiết Thải Phượng sẽ , nhưng vẫn nhịn hỏi .
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Ánh mắt Tiết Thải Phượng bỗng chốc biến đổi, trở nên âm trầm hơn, dường như sắp mở miệng thì đột nhiên vung hai tay, nhéo ngón tay hoa lan tiêu chuẩn, cất tiếng hát một đoạn trong Kính Hoa Duyên.
Giọng cũng nắn nót vô cùng the thé, khiến da đầu Thịnh An Ninh tê dại, cảm thấy cả nổi hết da gà.
vội vàng lắc đầu, đạp xe đạp bận rộn đến trường.
Trên đường còn nghĩ, tại Tiết Thải Phượng đột nhiên một câu như ? Là vô tình cố ý cho ? Sau khi phân tích một phen, cảm thấy khả năng cô cố ý phân tích cho .
Cuối cùng nghĩ nghĩ , thấy lẽ là do nghĩ nhiều.
và Tiết Thải Phượng bất kỳ liên hệ gì, cô thể chuyện với , đại khái chỉ là một câu lao thao vô thức.
Đến trường , bận rộn lên lớp, và chuẩn cho cuộc thi hùng biện, tạm thời quên chuyện đó.
Mặc dù nhiều giỏi tiếng Anh, thậm chí , nhưng điều đó hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình đăng ký của .
Vì , đăng ký nhiều, bất đắc dĩ, còn tổ chức vòng sơ loại, bán kết và chung kết cuối cùng.
Thoáng cái, nơi náo nhiệt nhất trong khuôn viên trường chính là Câu lạc bộ tiếng Anh.
Thịnh An Ninh đến Câu lạc bộ tiếng Anh dạo một vòng, tìm hiểu trình độ của các đối thủ, vài quả thực xuất sắc, bất quá cảm thấy còn ưu tú hơn một chút.
Vừa thấy hài lòng , liền gặp Mộ Tiểu Vãn đang đông tây khắp nơi tìm .
Vừa thấy , cô vội vàng vẫy tay, hấp tấp chạy tới: “Tớ đoán ở đây mà, bên Đới Học Minh, động tĩnh gì nữa? Còn thu thập nữa ?”
Thịnh An Ninh gật đầu: “Đương nhiên , bất quá thứ cần vẫn tới, còn đợi vài ngày. Hắn đang cãi với trường là vu oan giá họa ? Đến lúc đó sẽ để bằng chứng xuất hiện ở chỗ lãnh đạo khoa, xem còn ngụy biện thế nào nữa.”
Mộ Tiểu Vãn Thịnh An Ninh bằng chứng gì, bất quá cô hưng phấn : “Hai hôm nay tớ cũng hỏi thăm trong trường, lãnh đạo khoa cảm thấy dựa một phong thư tố cáo, thể xác định Đới Học Minh thật sự kết hôn.”
Thịnh An Ninh lạnh: “Đó là điều chắc chắn, dù còn giỏi giả vờ hơn bất kỳ ai.”
Mộ Tiểu Vãn tạm nghỉ một chút: “Bất quá, tớ còn , tố cáo thể là một Bạn học khoa tiếng Trung, tuy đồng hương với , nhưng từng là thanh niên trí thức ở Long Bắc, xích mích với Đới Học Minh. Chỉ là trở về thành khi thi đại học, cho nên từ Long Bắc, .”
Thịnh An Ninh kinh ngạc: “Còn chuyện như ? Đới Học Minh sự tồn tại của ?”
Mộ Tiểu Vãn lắc đầu: “Cái đó thì rõ ràng lắm, tại đối phương , tớ cũng . tớ Bạn học tố cáo , cũng sẽ bỏ qua như , sẽ tiếp tục tố cáo .”
Thịnh An Ninh “” một tiếng: “Là nam nữ?”
Mộ Tiểu Vãn cũng hỏi thăm : “Là một nữ nhân, xem từng Đới Học Minh quấy rối ? Cái bộ dạng của , thứ lành gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-463-nhat-dinh-phai-o-ben-canh-nguoi-yeu.html.]
Thịnh An Ninh cảm thấy khả năng nhỏ, mặc dù Đới Học Minh thứ , nhưng chỉ dựa cái mặt đó, cùng với cái miệng dẻo quẹo, vẫn thể dỗ dành nữ nhân cam tâm tình nguyện hướng lên .
Bất quá, hiện tại thu thập Đới Học Minh là điều quan trọng nhất, điều quan trọng là hảo hảo ở thế giới , còn hảo hảo tham gia cuộc thi, hảo hảo học tập, tiếp tục học bá của .
Xem xét thời gian còn sớm, hẹn Mộ Tiểu Vãn cùng căn tin trường ăn cơm.
Giữa trưa hiếm hoi ăn mì tương đen, chỉ là mì sợi một nấu quá nhiều, hơn nữa còn dùng mì khô để nấu, cho dù tương đen tệ, hương vị cũng kém một chút.
Thịnh An Ninh và Mộ Tiểu Vãn đều chê, mỗi lấy một phần, thấy căn tin còn vị trí, bèn bên ngoài tìm một chỗ xuống ăn cơm.
Mộ Tiểu Vãn húp mì sợi rột rột khe khẽ, với Thịnh An Ninh: “Bây giờ hối hận vì học pháp y , hai hôm lên lớp giải phẫu suýt nữa dọa c.h.ế.t , t.h.i t.h.ể mà bỗng chốc dậy.”
Lớp giải phẫu mà khoa pháp y học nhiều hơn bọn Thịnh An Ninh nhiều, hơn nữa còn thường xuyên tìm một t.h.i t.h.ể phân hủy cao độ để tiến hành giải phẫu.
Cái mùi đó, mười lớp khẩu trang gạc dày cũng ngăn .
Lần đầu tiên Mộ Tiểu Vãn lên lớp giải phẫu, t.h.i t.h.ể thối rữa, cô trực tiếp ói ngay tại chỗ, suýt chút nữa phun cả mật xanh.
Bây giờ đối diện với t.h.i t.h.ể, cô đều thể mặt đổi gặm dưa chuột.
Duy nhất đối với việc t.h.i t.h.ể đột nhiên dậy hai hôm thì lòng chút sợ hãi.
Thịnh An Ninh cảm thấy kỳ quái: “Là chạm thần kinh , t.h.i t.h.ể mới c.h.ế.t lâu?”
Mộ Tiểu Vãn gật đầu: “ , là một t.ử tù nhận.” Nói xong ăn mì sợi, kể cho Thịnh An Ninh đủ loại sự tình kỳ quái lớp giải phẫu của bọn họ, còn cảm thán: “Nói như , giống như chút thú vị .”
Trong đầu Thịnh An Ninh đột nhiên lóe lên một chuyện, cô hiểu chỗ đột ngột trong giấc mơ là ở !
Trong mơ, nhà tang lễ chỉ một tấm di ảnh, nhưng t.h.i t.h.ể.
Điều thì phù hợp, một linh đường trong nhà tang lễ, thì nên ảnh và t.h.i t.h.ể, mà t.h.i t.h.ể đều đặt trong quan tài băng chuyên dụng.
Nếu như , di ảnh cũng sẽ gỡ xuống, nhân viên công tác sẽ dọn dẹp xong , chuẩn cho dùng.
Thịnh An Ninh chọc chọc mì sợi, nghĩ thông, tại nhỉ?
Rốt cuộc là hồi sự thế nào đây?
Mộ Tiểu Vãn thấy Thịnh An Ninh sắp chọc mì sợi thành hồ mì , nhắc nhở: “Cũng tính là quá khó ăn , cô mà chọc thêm nữa, bữa cơm cũng thật thể ăn nữa, cũng thể lãng phí lương thực nha.”
Thịnh An Ninh hồn, gạt gạt những sợi mì đứt thành từng đoạn, trong lòng đủ loại ý nghĩ, thậm chí còn một suy đoán, giấc mơ của cô chăng còn khả năng dự đoán?
Tại một chút ít tin tức hữu dụng cũng ?
Buổi chiều lúc sắp tan học, Thịnh An Ninh tìm Lâm Uyển Âm xem qua bài diễn văn của cô một nữa, về nhà thì muộn.
Khi đạp xe đại viện, mặt trời chiều khuất lưng chừng núi, cả bầu trời đều là một mảnh đỏ rực.
Chung Văn Thanh và Chu Hồng Vân dẫn theo ba đứa nhóc con chờ ở cửa nhà, ba tiểu bằng hữu thành một loạt, động tác nhất trí về hướng cửa lớn đại viện, đều là vẻ mặt mong chờ.
Thịnh An Ninh từ xa thấy ba đứa trẻ, trong lòng liền tràn đầy dịu dàng, phảng phất thấy ba chú chim nhỏ, nhu thuận chờ chim trở về đút ăn.
An An thấy Thịnh An Ninh , mắt to cong lên, chạy lạch bạch tới, b.í.m tóc chổng ngược đỉnh đầu bay lượn: “Mẹ, ôm…”