Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 462: Chuyện của người khác
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh trợn mắt trong bức ảnh, đó là chính của !
Chỉ là ánh mắt từng sáng ngời, giờ đây trở nên âm lãnh.
Trong lòng dễ chịu, giống như đang tham gia tang lễ của chính , tiến lên chạm thử xem trong bức ảnh, mới hai bước, còn kịp đưa tay , thì thấy tiếng động lớn thùng thùng.
Thịnh An Ninh đột nhiên tỉnh từ trong mơ, chút mơ màng rèm cửa sổ bay lượn theo gió, cùng với cành lá xanh biếc thẳng tắp của cây bạch dương ngoài cửa sổ.
Ánh sáng lốm đốm, nhưng khiến cô cảm giác chân thật.
Lại thấy tiếng cửa gõ mạnh, phát âm thanh thùng thùng thùng.
Thịnh An Ninh thở dài một , dậy, đoán chừng là một trong ba đứa nhỏ đến tìm cô, xoa xoa má, tiên đè nén sự kinh ngạc, dậy qua mở cửa.
Ở cửa, Chu Chu ôm cái bàng quang heo xì , mắt to rưng rưng nước mắt, tủi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn .
Chu Triều Dương theo bé, nhưng cố gắng nhịn , thấy Thịnh An Ninh mở cửa, phụt một tiếng bật thành tiếng: “Buổi trưa bận ăn cơm, quên thu cái của bọn nhỏ , mặt trời phơi nắng, giờ nó xì . Thế là con trai cô chút vui.”
Thịnh An Ninh xổm xuống, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của con trai: “Chu Chu nhà thích cái lắm ?”
Chu Chu gật đầu, bằng lòng , mím cái miệng nhỏ nhắn cố sức nhịn, vành mắt càng lúc càng đỏ.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh nhưng thật ngờ, Chu Chu vì một cái bàng quang heo mà đau lòng, chơi cái gì cũng chỉ ba phần nóng trong nửa phút, chỉ thể dỗ dành bé: “Cái hỏng , đầu để Bà nội chợ xem thử, bán , chúng mua thêm một cái về, ?”
Chu Chu suy nghĩ một hồi, hình như hiểu ý của , chút kiên trì: “Ngày mai mua.”
Thịnh An Ninh gật đầu: “Được, ngày mai mua, bất quá thứ nhất định là ngày nào cũng bán, cho nên Chu Chu nhà chuẩn tâm lý .”
Chu Chu tuy là một đứa nhỏ thông minh, nhưng thể hiểu những gì phía , bé chỉ hiểu, ngày mai sẽ mua.
Lúc mới chìa tay nhỏ bé , dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, cố sức chớp chớp mắt, cho nước mắt rơi xuống, bộ dính hàng mi dài, càng lộ rõ từng sợi mi, đôi mắt càng thêm đen láy và sáng ngời.
Thịnh An Ninh mỗi ngày đều bọn nhỏ cho kinh diễm một chút, nhịn đưa tay ôm Chu Chu: “Ôi chao, Chu Chu nhà đáng yêu như , là tiểu đáng yêu tuyệt thế nào đây. Thật giấu Chu Chu trong túi áo, miễn cho khác trộm mất.”
Nói xong cố sức hôn lên má Chu Chu một cái.
Chu Chu vốn còn đang đau lòng buồn bã, thoáng cái chữa lành, khanh khách , đưa tay ôm.
Thịnh An Ninh bế Chu Chu lên, Chu Triều Dương cảm thán một câu: “Vẫn là cô cách, bọn ở dỗ thế nào cũng , cũng ngày mai mua cho nó một cái. Thế mà cũng , cứ nhất định bò lên lầu để tìm .”
Ba đứa nhỏ bọn họ, tuy rằng bộ, nhưng cầu thang vẫn còn khó khăn, cho nên leo lầu thật sự là dùng cách bò.
Thịnh An Ninh mà gì, nhưng cảm thấy Chu Chu là vị thần bảo vệ nhỏ của cô, lên vô cùng kịp thời, kịp thời đ.á.n.h thức cô khỏi giấc mơ.
Bây giờ nghĩ , bóng đen thoáng qua trong mơ , nếu cô chạm bức ảnh, liệu hậu quả gì , điều thể .
Hoặc là sẽ vẫn mãi tỉnh trong mơ, sẽ càng tổn thương tinh thần hơn ?
Thịnh An Ninh còn phân tích một chút, lẽ chính ở thế giới cũ, thật sự mất , mà nguyên chủ cũng thật sự c.h.ế.t .
Cho nên cô cam lòng?
Thịnh An Ninh nheo mắt, bất kể thế nào, chỉ cần biện pháp, cô tuyệt đối sẽ rời khỏi cơ thể , cũng thể để nguyên chủ đạt mục đích, nếu con cái của cô ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-462-chuyen-cua-nguoi-khac.html.]
Chu Triều Dương thấy Thịnh An Ninh xuống lầu xong, ở ghế sô pha, vẻ mặt vẫn luôn ngưng trọng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó trọng yếu.
Không nhịn đưa tay chạm thử cô một cái: “Chị đang suy nghĩ gì ? Sao cảm thấy như thể giây tiếp theo chị đ.á.n.h với ai đó ?”
Thịnh An Ninh cô , nhịn mỉm : “Cũng , chính là nhớ đến cuộc thi hùng biện tiếng Anh sắp diễn ở trường, nắm chắc.”
Chu Triều Dương Thịnh An Ninh tiếng Anh, cô nghĩ Thịnh An Ninh thể , nhưng tuyệt đối đạt đến trình độ thể tham gia hùng biện tiếng Anh, kinh ngạc cô : “Chị học tiếng Anh từ lúc nào ? Hồi chúng học học, bây giờ còn nhận mấy chữ.”
Ngay cả hai mươi sáu chữ cái, cô cũng nhận đầy đủ.
Thịnh An Ninh chọn một lời dối thiện ý: “Trước học một ít theo cả của chị, chúng rảnh rỗi thì băng cát-sét mà học, cũng theo giáo viên ở trường học. Hơn nữa chị chớ quên, nuôi của là Hoa kiều trở về, theo bà học, tốc độ chắc chắn nhanh như máy bay .”
Chu Triều Dương nghĩ cũng đúng: “Cái thì đúng, thật sự hâm mộ tiếng Anh, cảm thấy giỏi lắm , cả của , học bằng cách nào ?”
Thịnh An Ninh là học cùng Lục Trường Phong, sợ nhắc đến tên Lục Trường Phong, Chu Triều Dương sẽ khó chịu, nên trả lời mơ hồ: “Anh là học cùng lãnh đạo khi còn ở biên phòng.”
Chu Triều Dương cũng hỏi nữa, mà trái tò mò bảo Thịnh An Ninh thử hai câu tiếng Anh xem .
Cuộc trò chuyện của hai , cũng thu hút sự chú ý của Chu Hồng Vân và Chung Văn Thanh, họ kéo đứa nhỏ qua.
Thịnh An Ninh nghĩ nhàn rỗi cũng gì, hơn nữa còn thể tìm chút náo nhiệt phân tán sự chú ý một chút, cô hắng giọng bắt đầu ca hát.
Cô hát một bài hát tiếng Anh thịnh hành.
Chu Triều Dương cũng hiểu cái gì, trong đầu chỉ thoáng qua hai chữ: Hay quá!
Đợi Thịnh An Ninh ca hát xong, Chung Văn Thanh khen: “Không ngờ An Ninh nhà chúng ca hát như , tuy chúng hiểu cái gì, nhưng thật sự .”
Chu Hồng Vân liên tục gật đầu: “ , còn hơn cả ca sĩ hát.”
Thịnh An Ninh khen chút ngượng ngùng: “Cũng đến mức đó , chỉ là thấy là nhà, cho nên mới cảm thấy hát thế nào cũng .”
Chu Hồng Vân vội vàng lắc đầu: “Thật sự !”
Không tại , cô Thịnh An Ninh ca hát, nghĩ đến con dâu nhà họ Tôn hát Côn kịch , bỗng chốc phản ứng , sự liên tưởng một điểm cũng , vội vàng lắc đầu.
Ngay cả ba đứa nhỏ cũng cảm thấy , An An qua ôm , bảo ca hát nữa.
Thịnh An Ninh cũng hứng thú, ôm An An ca hát thêm bài Jingle Bells bản tiếng Anh, ngữ điệu nhẹ nhàng mang theo sự dí dỏm, chọc cho ba bạn nhỏ khanh khách ngừng.
Tới buổi tối, Thịnh An Ninh lo lắng sẽ mơ, ôm An An lòng, đến lúc đó hy vọng An An thể dùng lực mạnh vỗ tỉnh cô .
Kết quả một đêm mộng, hơn nữa ngủ ngon.
Sáng sớm thức dậy, tinh thần cũng lên ít, khi ăn sáng học, tình cờ gặp con dâu nhà họ Tôn đường, phụ nữ hát Côn kịch .
Người phụ nữ chằm chằm Thịnh An Ninh, mang theo một tia cảm xúc nào.
Thịnh An Ninh vẫn mỉm gật đầu với phụ nữ, khi định đẩy xe , phụ nữ trầm thấp hô một tiếng: “Bọn đều .”
--------------------