Thịnh An Ninh cũng kinh ngạc, ngờ chuẩn xác đến ?
Nghe tiếng, quả thật là truyền đến từ phía nhà họ Tôn, tiếng ê a, khá uyển chuyển dễ , còn cực kỳ trong trẻo. Thịnh An Ninh cảm thấy căn bản thể nào là do con dâu nhà họ Tôn hát .
Chu Triều Dương cũng thấy tiếng, dụi đôi mắt mơ màng, đầu tóc rối bù từ trong nhà : “Ai , sáng sớm hát tuồng thế?”
Chu Hồng Vân kể những gì cho Chu Triều Dương một .
Khiến Chu Triều Dương cũng kinh ngạc thôi, bất quá kịp để Chu Triều Dương bát quái cho rõ ràng, Lâm Uyển Âm và Thịnh Minh Viễn dẫn Đa Đa tới, còn xách theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc.
Thịnh An Ninh vẫn thoát khỏi câu chuyện, thấy bố đến sớm như , cũng kinh ngạc thôi, đầu óc mơ hồ, trực tiếp thốt : “Bố , hai đến sớm thế?”
Chung Văn Thanh chỉ tập trung tiếp đãi khách, cũng chú ý Thịnh An Ninh gọi mật đến mức nào, nhưng Chu Triều Dương chú ý tới, còn kinh ngạc liếc mắt một cái Thịnh An Ninh.
Lâm Uyển Âm tinh ranh bao, lập tức : “Đa Đa nhà hôm nay sẽ đến nhà các con, sáng sớm thức dậy chỉ tay đòi cửa, chúng ở nhà cũng việc gì, nên nghĩ đến việc qua đây, xem gì cần giúp .”
Nói xong sang Thịnh An Ninh : “ , cứ gọi chúng như , như thế mới thiết.”
Thịnh An Ninh lúc mới hậu tri hậu giác phản ứng , nhận giọng điệu của quá mức mật, vội vàng hồn qua ôm lấy Đa Đa: “Vâng, cũng thấy như hơn một chút.”
Đa Đa lúc cũng hứng thú với Thịnh An Ninh, giãy giụa đòi xuống chơi cùng Chu Chu.
Bốn đứa nhỏ lập tức hòa thành một đám, khanh khách chạy tới chạy lui trong sân.
Tiếng động lớn, khiến những lớn căn bản thể chuyện.
Chung Văn Thanh mời Thịnh Minh Viễn và Lâm Uyển Âm nhà , gọi Chu Nam Quang trong thư phòng ngoài tiếp khách.
Không khí náo nhiệt, khiến Thịnh An Ninh cũng thể nghĩ đến chuyện khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-461-sap-phai-tro-ve.html.]
Gần giữa trưa, Mộ Tiểu Vãn tới, chỉ là Chu Loan Thành trở về, Chu Triều Dương rõ chân tướng còn tiếc nuối cả buổi.
Thịnh An Ninh luôn cảm thấy hôm nay thể tập trung, dứt khoát nhà bếp giúp việc, còn thể học thêm chút tay nghề, nhân tiện tìm chút chuyện để , khiến bản phân tâm.
Chung Văn Thanh vẫn tinh ý phát hiện trạng thái của Thịnh An Ninh , vớt bọt m.á.u trong nồi trò chuyện với cô: “An Ninh, gần đây công việc học tập của con bận ?”
Thịnh An Ninh lắc đầu: “Cũng tạm, bận.”
“Vậy con nghỉ ngơi cho , thấy tinh thần con hai hôm nay cũng , tối thức khuya sách ? Lúc Thời Huân với , con buổi tối vì để việc học chậm , nên còn thức khuya sách. Như , trẻ tuổi sức khỏe là quan trọng nhất. Chớ quên sức khỏe là vốn liếng của cách mạng.”
Thịnh An Ninh kinh ngạc: “Anh còn chuyện với ạ?”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chung Văn Thanh : “ , Thời Huân chỉ sợ con quá mệt mỏi, dẫn An An ngủ, còn học tập. Nên bảo việc gì thì nhiều món ăn ngon bồi bổ cơ thể cho con, còn bảo nghĩ cách đưa An An xuống ngủ riêng, để con nghỉ ngơi cho .”
Tâm tình Thịnh An Ninh đột nhiên lên ít: “Cũng nghiêm trọng đến thế, mười hai giờ ngủ .”
Chung Văn Thanh vẫn nhịn bát sát một câu: “Người trẻ tuổi vẫn nên ít thức khuya thôi, hai hôm nay sẽ hò hét An An, xem con bé chịu ngủ cùng .”
Thịnh An Ninh nghĩ đến giấc mơ thể tỉnh , nếu An An vỗ tỉnh cô, còn sẽ xảy chuyện gì.
“Không cần, cứ để An An theo , cũng thể bầu bạn, nếu một còn quen.”
Chung Văn Thanh nghĩ cũng : “Vậy thì cứ để An An tiếp tục ngủ với con, mỗi ngày sẽ hầm cho con một chút chè táo đỏ ngân nhĩ, uống một chén khi ngủ.”
Thịnh An Ninh đương nhiên thể từ chối: “Lại để vất vả .”
Chung Văn Thanh Thịnh An Ninh: “Đứa nhỏ ngốc, như là điều nên . Thời Huân ở nhà, chúng nhất định chăm sóc cho con các con, mới thể khiến phân tâm trong công việc.”
--------------------