Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 457: Nếu suy đoán thành sự thật
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh Chu Triều Dương vẻ mặt phồng má, nhịn : “ còn tưởng cô đang giận Tống Tu Ngôn dẫn cô ăn ngon cơ đấy.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Triều Dương ngây một chút: “À, cũng , ăn gì cũng , chỉ là cảm thấy Tống Tiểu Tam keo kiệt. Đã là mời khách ăn cơm, còn nghĩ đầu cũng mời ăn cơm, trả ân huệ. Bây giờ thì , thể nào mời ăn cơm căng tin chứ.”
Còn nữa, cái vẻ cà lơ phất phơ của Tống Tu Ngôn tức giận.
Thịnh An Ninh thấy Tống Tu Ngôn thông minh, như chính là để Chu Triều Dương đề phòng, còn thể hòa bình ở chung, từng chút một xâm nhập cuộc sống của Chu Triều Dương.
Không thể , nhất chiêu của Tống Tu Ngôn vẫn là vô cùng cao minh, ít nhất như sẽ khiến chán ghét.
Nếu đổi sang phương pháp khác, ngày nào cũng đến đón đưa Chu Triều Dương tan ca, tặng cô một món đồ nhỏ mà con gái thích, hoặc dẫn cô ăn cơm. E rằng Chu Triều Dương sớm thẳng thừng từ chối .
Chu Triều Dương còn khẳng định một chuyện: “Bây giờ một chút ít cũng cảm thấy Tống Tu Ngôn sẽ thích , nào cách thích như .”
Thịnh An Ninh há miệng, cuối cùng vẫn gì.
Chuyện tình cảm, vẫn nên để Chu Triều Dương từ từ cảm ngộ, rốt cuộc ai mới là lương nhân cả một đời, cuối cùng tổng sẽ một kết quả.
Hơn nữa về mặt tình cảm cá nhân, Thịnh An Ninh thiên hướng về phía Tống Tu Ngôn, xem Lục Trường Phong , lâu như , một chút tin tức cũng .
Thậm chí bằng lúc mất trí nhớ ban đầu, ngày nào cũng gọi Chu Triều Dương là Chị thì đáng yêu hơn.
Buổi tối, Thịnh An Ninh đợi An An ngủ , lấy sổ ghi chép bắt đầu ghi , tâm trạng hôm nay, cũng về sự nghịch ngợm phá phách của An An, Chu Chu và Mặc Mặc.
Cuối cùng nhiều lời dặn dò Chu Thời Huân.
Nếu cô vì trường hợp bất khả kháng mà rời khỏi thế giới , hy vọng Chu Thời Huân đừng quá mức hoài niệm về quá khứ của bọn họ, phấn chấn lên, hảo hảo nuôi nấng ba đứa trẻ lớn lên.
Khi xuống câu , tim Thịnh An Ninh đau nhói, vốn dĩ còn nếu Chu Thời Huân gặp thích hợp, thể chọn một yêu.
cuối cùng vì tự tư, cô tiếp nữa.
Viết vẽ vẽ, mãi cho đến nửa đêm, Thịnh An Ninh mới thở một , khép sổ ghi chép, lên giường ngủ.
Ở khoảnh khắc giấc ngủ, cô đột nhiên nghĩ thông suốt, những sự tình đều khả năng sẽ xảy , nhưng trong lúc hiện tại còn xảy , cô sống lạc quan tích cực.
Không thể để mỗi một bên cạnh lo lắng mới .
Ý nghĩ chui ngõ cụt, khi nghĩ thông suốt cũng còn khó chịu như nữa, giống như bệnh nhân u.n.g t.h.ư, khi thời gian đếm ngược của sinh mệnh, sẽ chọn gượng dậy nổi, suốt ngày sống trong sợ hãi. Mà sẽ chọn thản nhiên tiếp nhận, tích cực đối mặt với mỗi một ngày cuối cùng.
Sáng sớm ngày hôm , Thịnh An Ninh tâm trạng nhẹ nhõm dậy, dẫn An An xuống lầu, ôm Chu Chu và Mặc Mặc.
Ba cái thứ nhỏ mỗi ngày sáng sớm từ đến nay ngủ nướng, thời gian việc và nghỉ ngơi cũng cực kỳ quy luật, bọn chúng ngủ nướng, cũng để lớn ngủ nướng.
Sáng sớm thức dậy, liền tinh lực mười phần ở trong phòng bắt đầu loạn, đẩy những thứ thể đẩy trong phòng khách, chạy khắp nơi.
Phòng khách trầm đại khí, sạch sẽ gọn gàng cũng còn tồn tại nữa.
Ghế sô pha và bàn mỗi ngày đều sẽ đổi một vị trí, ghế đẩu ghế dựa còn sách vở giá sách, nơi nào thể phá hoại, đều sẽ ba đứa trẻ phá hoại một .
Chu Hồng Vân cũng nhịn cảm thán: “ từng trông vài đứa trẻ, đều tinh lực như ba đứa , cảm giác mỗi ngày đều sức lực dùng hết, lực phá hoại cũng lợi hại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-457-neu-suy-doan-thanh-su-that.html.]
Chung Văn Thanh cũng cảm giác dọn dẹp xuể, càng ngừng theo ba cái thứ nhỏ dọn dẹp bãi chiến trường.
Vấn đề là, ba cái thứ nhỏ còn chia phá hoại, phòng kịp trở tay.
Nhìn An An sáng sớm bắt đầu đẩy ghế sô pha chạy vòng vòng, Chung Văn Thanh dở dở : “An An nhà ngủ dậy, cái bụng nhỏ đói ?”
An An để ý tới, đẩy ghế sô pha đến chỗ bé hài lòng, mới vui vẻ tìm , đòi ăn cơm.
Thịnh An Ninh chiếc ghế sô pha đang ở ngay giữa phòng khách, ba đứa nhỏ, thoáng cái thất thần, nếu mất, ba đứa trẻ nhanh ch.óng quên ?
Bỗng chốc cảm thấy, cho dù tương lai , cũng thể yên chờ c.h.ế.t, tranh thủ một chút.
tủm tỉm dẫn An An ăn sáng, Chung Văn Thanh thấy sắc mặt và tâm trạng Thịnh An Ninh hôm nay đều tệ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một .
Cảm giác Thịnh An Ninh hai hôm , mặc dù mỗi ngày cũng tủm tỉm, nhưng nụ mặt luôn chút miễn cưỡng, trong mắt cũng như là đang giấu tâm sự.
Bà tưởng là bởi vì Chu Thời Huân ở nhà, cho nên tâm trạng , vì hai hôm nay cũng đặc biệt chăm sóc tâm trạng của Thịnh An Ninh.
Giờ phút thấy Thịnh An Ninh mày mắt đều là nụ thoải mái tự nhiên, bà cũng theo: “Ngày mai là Chủ nhật, các con đều nghỉ ngơi ở nhà, buổi trưa chúng ăn lẩu ở nhà nhé, để dì giúp việc chợ sớm một chút, mua một ít thịt dê ngon về, mua thêm một ít lòng heo, món Lỗ Trử cho các con ăn.”
Chu Triều Dương Lỗ Trử, mắt sáng lên, với Thịnh An Ninh: “Chị chắc chắn ăn món Lỗ Trử chúng , đặc biệt ăn ngon, đậu phụ chiên bên trong còn thơm hơn cả thịt.”
Thịnh An Ninh đối với lòng heo cảm giác gì, dù là tiên nữ nhỏ tinh tế, ăn lòng mùi quá lớn.
Bất quá tới thế giới , theo Chu Thời Huân, cũng trở nên sát mặt đất hơn , mặc dù thích lắm, nhưng cũng thể ăn.
Chung Văn Thanh Chu Triều Dương : “Chỉ con cũng thèm , ngày mai nhiều thêm một chút, để các con ăn cho nghiền. , An Ninh, con gọi Tiểu Vãn đến luôn , cảm thấy lâu gặp cô gái .”
Đến bây giờ cũng thấy Chu Loan Thành và Mộ Tiểu Vãn tiến triển gì, Chung Văn Thanh cũng , e rằng là bà đơn phương tình nguyện .
Bất quá con dâu cũng , bà vẫn thích cô gái .
Thịnh An Ninh nghĩ đến sự ngượng ngùng của Mộ Tiểu Vãn, cũng chắc chắn cô đến : “ một hồi trường học hỏi thử xem.”
Chung Văn Thanh gật đầu: “Ừm, còn nuôi và Đa Đa của con nữa, con cũng nhớ gọi họ đến cùng ăn cơm, nhà nhiều ăn cơm mới náo nhiệt.”
Thịnh An Ninh cũng tiện thể nhắc đến chuyện Thịnh Minh Viễn cũng đến Kinh Thị, buổi tối cùng ăn cơm.
Chung Văn Thanh ý kiến, còn dặn dò Thịnh An Ninh: “Một hồi con mang hai chai rượu hai hộp qua đó, buổi tối cùng ăn cơm, con cũng tiện tay . Nếu trở về quá muộn, để bố con qua đón con.”
Thịnh An Ninh vội vàng lắc đầu: “Không cần cần, sẽ trở về quá muộn, hơn nữa còn ăn cơm ở nữa.”
Chung Văn Thanh cũng chuyện nữa: “Vậy con cũng gọi bố nuôi con qua ăn cơm , lúc ngày mai bố con ở nhà, thể uống một chút cùng ông .”
Thịnh An Ninh đáp lời, bầu khí gia đình ấm áp mềm mại , khiến càng nỡ dễ dàng từ bỏ.
Ăn sáng xong, Thịnh An Ninh đẩy xe đạp cửa, thì gặp Vương Đạt xách theo một cái túi vải tới: “An Ninh học ? Vậy thì đến đúng lúc , mấy thứ cô mang cho nuôi cô.”
--------------------