Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 450: Sự ghen tuông của phụ nữ
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Triều Dương cũng phát hiện sự khác thường của Thịnh An Ninh, sợ đến vội vàng dừng xe đạp , qua đỡ xe của cô, một tay đỡ cánh tay Thịnh An Ninh: "Làm ?"
Cô từng thấy bộ dạng Thịnh An Ninh phát bệnh tim, lúc đó dọa cô sợ c.h.ế.t khiếp.
Cảm thấy Thịnh An Ninh thật lâu tái phát bệnh nữa .
Cơn đau tim của Thịnh An Ninh tới cũng nhanh cũng nhanh, mấy giây công phu hồi phục , chỉ là trán một tầng mồ hôi lạnh, ngay cả chân tóc cũng ướt đẫm.
Hít thở sâu hai , nghỉ ngơi một hồi, xác định mới vỗ n.g.ự.c: "Không nữa, đang yên đang lành đau lên."
Chu Triều Dương cũng lo lắng: "Hay là chúng bệnh viện kiểm tra một chút , trễ một chút cũng ."
Thịnh An Ninh lắc đầu, cô rõ ràng tim vấn đề, thể là bên cạnh xảy chuyện bất ngờ mới phát tác.
Lẽ nào là Chu Thời Huân?
Thế nhưng Chu Thời Huân , hơn nữa là cùng với của đơn vị, thể gặp chuyện may gì chứ? Vội vàng để ngừng nghĩ lung tung.
Thấy sắc mặt Chu Triều Dương sợ đến tái mét, ngược an ủi cô : "Không , thể là hai ngày nay nghỉ ngơi , bây giờ bệnh viện cũng kiểm tra cái gì."
Lúc loại máy đo điện tâm đồ động học mang theo bên , cho nên cũng là uổng.
Chu Triều Dương thấy sắc mặt Thịnh An Ninh lúc cũng dịu , môi cũng huyết sắc, vẫn là lo lắng: "Vậy cũng cẩn thận một chút, chúng lát nữa vẫn xem thử, là tìm bác sĩ hỏi xem, tình huống là do nguyên nhân gì tạo thành."
Thịnh An Ninh lên: " cũng là học y, vẫn là một chút ít hiểu , một hồi trường học hỏi thăm giáo viên."
Chu Triều Dương nghĩ cũng đúng, giáo viên của trường học, nhiều đều là bác sĩ uy tín việc đúng giờ ở bệnh viện, vẫn là vô cùng đáng tin cậy.
Cuối cùng kiên trì đưa Thịnh An Ninh đến trường, mới đạp xe vội vàng rời .
Thịnh An Ninh nghĩ khả năng là Chu Thời Huân gặp chuyện may, bọn họ thì ? Là
Không vội vàng phòng học, tòa nhà giáo viên nước ngoài.
Lâm Uyển Âm vặn sáng sớm tiết, dẫn Đa Đa vẽ tranh ở nhà, cái thứ nhỏ còn khá thiên phú hội họa, đối với màu sắc cũng mẫn cảm, thể vẽ những bức tranh tệ.
Chính là Thịnh An Ninh cũng là cái gì.
Lâm Uyển Âm còn khá tò mò: "Con sáng sớm tiết? Sao học, chỗ ."
Thịnh An Ninh thấy và Đa Đa đều , mới thở phào một , qua khen Đa Đa: "Đa Đa vẽ thật , đây là câu chuyện Quạ uống nước ?"
Lâm Uyển Âm kỳ quái liếc mắt một cái con gái: "Cái gì Quạ uống nước, Đa Đa vẽ là gà con nô đùa. Con thấy Quạ màu vàng bao giờ? Không thể con ngay cả Đa Đa cũng bằng."
Thịnh An Ninh hì hì , xoa đầu nhỏ của Đa Đa: " thấy nhiều đá như , còn tưởng là Quạ uống nước, tưởng rằng Đa Đa là dùng màu sắc lớn mật mà biểu đạt ."
Trong kinh nghiệm của cô, đứa nhỏ lớn chừng , thể phân biệt màu sắc.
Lâm Uyển Âm cho cô chuyển sang chuyện khác: "Con tới là xảy chuyện gì? Thời Huân hôm nay ?"
Thịnh An Ninh gật đầu: "Ừm, sáng sớm , cho nên qua đây xem thử, bố ? Gần đây thư tới?"
Lâm Uyển Âm liền cảm thấy biểu cảm con gái cổ quái: "Trước với con , bố con hai ngày sẽ tới Kinh Thị, dự định xem thể ở Kinh Thị cũng đầu tư chút gì đó , một nhà chúng thể cứ phân ở như ."
Nói xong truy vấn một câu: "Rốt cuộc xảy chuyện gì ? Con là sinh , cũng nên nghĩ giấu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-450-su-ghen-tuong-cua-phu-nu.html.]
Thịnh An Ninh do dự một chút, đem nguyên nhân đau thắt n.g.ự.c một : "Đã thật lâu đau qua , mỗi đau, cũng là chuyện xảy , Chu Thời Huân thương, hoặc là gặp chuyện may."
Lâm Uyển Âm kinh ngạc, ngờ Thịnh An Ninh khả năng cảm nhận kiểu : “Bố cô chắc chắn . Nếu thuận lợi thì tuần là tới . Còn về trai cô, chắc cũng . Mấy hôm còn gọi điện thoại đến văn phòng , ăn ở đó cũng tệ.”
Mặc dù đặc khu vẫn thành lập, nhưng việc kinh doanh ở Dương Thành lặng lẽ bắt đầu nảy mầm, phát triển sớm hơn và cũng nhanh hơn nhiều so với nội địa.
Ngay cả nhiều thanh niên ở Kinh Thị cũng chạy đến Dương Thành để đào vàng.
Thịnh An Ninh xong thở phào một : “Thế thì . Có lẽ là do hai hôm nay nghỉ ngơi .”
Nói thì , nhưng lòng vẫn luôn thắt , dám bất kỳ suy đoán nào.
Cũng vì thế mà quên mất việc tìm Mộ Tiểu Vãn, hỏi cô và Chu Loan Thành rốt cuộc là chuyện gì.
Buổi chiều tan học trở về, ba bạn nhỏ nghiễm nhiên quên nỗi buồn khi bố rời , vui vẻ ném bóng da chơi trong sân.
Chu Loan Thành ôn hòa, chơi cùng ba nhóc con.
Thịnh An Ninh thấy Chu Loan Thành, lúc mới nhớ vẫn tìm Mộ Tiểu Vãn.
Hơn nữa, thấy ba đứa con cũng , khanh khách chạy tới chạy lui trong sân, mà An An còn đang đẩy một cái chậu hoa lớn trong sân, dường như hề tốn chút sức lực nào.
là nha đầu nhỏ sức mạnh lớn đến mức nào nữa.
Ngủ cả đêm dậy, cũng thấy bất kỳ tin tức nào, Thịnh An Ninh mới an tâm một chút, liên tục tự nhủ với rằng thể suy nghĩ lung tung, miễn cho thật sự sẽ gặp xui xẻo.
...
Còn Chu Thời Huân và các đồng đội sáng sớm xuất phát nhà ga xe lửa, kết quả tàu hỏa trễ giờ, vẫn đợi đến tận chạng vạng mới khởi hành.
Bọn họ vẫn chờ trong phòng chờ, mỗi đều giữ tư thế thẳng tắp đoan chính, thỉnh thoảng sẽ chuyện nhỏ tiếng, nhưng âm thanh thấp, biên độ động tác cũng nhỏ.
Xung quanh huyên náo ồn ào, khiến góc của bọn họ trở thành một cảnh tượng đặc biệt.
Khiến cho hành khách đều nhịn đầu .
Trong đó một ông lão, cũng nhịn thêm mấy , khi thấy Chu Thời Huân, ông suy nghĩ một chút vẫn qua, loanh quanh mấy vòng gần chỗ bọn họ.
Ông chằm chằm Chu Thời Huân, vẫn do dự nên qua .
Chu Thời Huân ngẩng đầu lên liền chú ý tới ông lão, cũng nhận đây chính là ông lão xem bói gặp gần Bạch Vân Quan cách đây một thời gian. Khi đó, ông để một câu khó hiểu rời , giờ tìm đến.
Anh mím khóe môi, im lặng một hồi, nhỏ với bên cạnh một câu, dậy về phía ông lão.
Ông lão thấy Chu Thời Huân tới, vội vàng lùi về phía một chút, đợi Chu Thời Huân đến gần, ông hỏi nhỏ: “Đồng chí, tiện chuyện riêng một chút ?”
Chu Thời Huân đại sảnh chờ tàu nơi cũng : “Ra ngoài .”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Hai khỏi đại sảnh, tìm một chỗ vắng ở quảng trường, ông lão mở lời : “Không ngờ chúng duyên như , thế mà còn thể gặp . trở về suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn với một việc.”
Chu Thời Huân lạnh giọng ngắt lời: “Nếu là mấy lời hoang đường, thì cần nữa.”
Ông lão thẳng tuốt lắc đầu: “Chỉ sẽ tin! Mặc kệ tin , mệnh của con sớm trời định sẵn, ai quan ai phát tài, ai sống lâu ai đoản mệnh, nhân duyên của ai với ai, ông trời sớm an bài xong . Nếu vợ cả đời bình an thuận lợi, hy vọng vẫn nên lời khuyên của lão già một tiếng.”
--------------------