Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 449: MỘT KHẮC CŨNG KHÔNG MUỐN RỜI XA

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngay cả Chu Song Lộc, vốn luôn luôn ít , cũng dặn dò Chu Thời Huân đôi câu: “An tâm huấn luyện, công tác, chuyện nhà thì con cần lo lắng.”

 

Ông còn dặn Chu Thời Huân khi huấn luyện phát huy tinh thần sợ chịu khổ, dám hiến dâng.

 

Chung Văn Thanh ý kiến cũng thể , chỉ đành đỏ hoe mắt con trai.

 

Thịnh An Ninh thì bình tĩnh hơn nhiều, dù Chu Song Lộc cả đời chinh chiến, nhiệt huyết trung thành khắc xương cốt, chắc chắn ông càng hy vọng Chu Thời Huân dồn sức công việc và bảo vệ đất nước.

 

Ba đứa nhỏ như thể bố sắp xa một đoạn thời gian, bữa tối vẫn luôn luôn bám lấy Chu Thời Huân.

 

Tắm xong cũng chịu ngủ, cứ vây quanh Chu Thời Huân mà xoay vòng.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

An An thì càng bá chiếm đùi bố chịu xuống.

 

Thịnh An Ninh để ba đứa nhỏ tối nay ngủ giường của họ, cũng may giường đủ lớn, thêm ba đứa nhỏ cũng thành vấn đề.

 

Sáng sớm hôm , xe của đơn vị đến đón Chu Thời Huân.

 

Sau khi Chu Thời Huân xe rời , An An như cảm ứng, oa một tiếng lớn, giãy giụa đòi ngoài, tay nhỏ bé còn chỉ ngoài cửa lớn, gọi đòi bố.

 

Thịnh An Ninh kéo cũng kéo nổi, nha đầu nhỏ sức lớn lắm, sợ dùng sức quá sẽ đau cánh tay con bé, chỉ thể mặc kệ con bé ngoài.

 

Chu Chuvà Mặc Mặc cũng như hai chú chim cánh cụt nhỏ theo Thịnh An Ninh.

 

Ra khỏi cửa lớn, ở còn bóng dáng chiếc ô tô nào nữa, tiếng An An oa oa càng lớn hơn, giơ tay nhỏ bé đòi Thịnh An Ninh bế.

 

Chu Chuthấy An An đang , cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, cũng theo đó oa oa lên.

 

Mặc Mặc, đứa vốn chậm nhiệt và chậm chạp trong cảm xúc, nguyên bản chỉ theo để hóng chuyện, trong tay còn cầm nửa quả trứng gà, thấy em trai và em gái đều đang , nó suy nghĩ một chút, dứt khoát cũng .

 

Ba đứa trẻ há miệng nhỏ nhắn, ở cửa lớn oa oa rống lên, tiếng thể truyền nửa con phố.

 

Thịnh An Ninh cảm thấy da đầu đau nhức, vỗ lưng An An dỗ dành: “Chúng nha, đợi một hồi chúng xem mèo hoa, ?”

 

An An vui vẻ: “Muốn bố.”

 

Thịnh An Ninh đau đầu: “Bố việc, chúng ở nhà ngoan ngoãn đợi bố trở về, một hồi kể chuyện cho An An .”

 

Nói gì cũng tác dụng.

 

Chung Văn Thanh và Chu Hồng Vân cũng mỗi ôm một đứa trẻ dỗ dành, kết quả An An ngừng, hai đứa còn cũng dừng .

 

Vương Đạt xách giỏ rau tới, thấy ba cái thứ nhỏ bé t.h.ả.m quá, vội vàng xích gần hỏi: “Đây là ? Sáng sớm ở đây ngừng?”

 

Thịnh An Ninh cũng bất đắc dĩ: “Thời Huân công tác , bọn nhỏ như là hiểu , cứ thế thôi.”

 

Vương Đạt trêu An An, kết quả nha đầu nhỏ căn bản thèm . Cô bèn bốn bề xung quanh, thấy gần đó liễu rủ, bèn qua kéo xuống mấy cành liễu rủ, chỉ trong ba hai cái tết một con thỏ nhỏ.

 

giơ lên lắc lư mặt An An: “Nhìn xem đây là cái gì nào? Đây là con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ chạy từ ở tới ? Là con thỏ nhỏ chạy từ mặt trăng xuống đó. Tại con thỏ nhỏ chạy từ mặt trăng xuống? Bởi vì nó Tiểu An An xinh , ai nha, An An còn nhè thế ?”

 

An An con thỏ nhỏ đang lắc lư mắt, vẻ mặt sinh động và giọng sống động như thật của Vương Đạt, nhịn bật thành tiếng.

 

Ngay cả bong bóng nước mũi cũng bật theo.

 

Còn Mặc Mặc sớm dừng , trợn mắt to nước mắt con thỏ nhỏ trong tay Vương Đạt, vui vẻ vỗ tay nhỏ bé, bày tỏ sự thích thú.

 

Chu Chuthấy em gái nữa, cũng dụi mắt , vui vẻ con thỏ nhỏ.

 

Thịnh An Ninh và Chung Văn Thanh đồng thời thở phào một , ba cái thứ nhỏ bé thật sự là khó dỗ.

 

Chung Văn Thanh vội vàng cảm ơn Vương Đạt, tò mò: “Sớm như , cô cửa ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-449-mot-khac-cung-khong-muon-roi-xa.html.]

 

Vương Đạt giơ con thỏ nhỏ lên lắc lư, : “ cửa, nhờ bà mối, qua đó xem .”

 

Nói xong, ông chợt nhớ điều gì đó: “Cậu thanh niên các cô cũng quen, chính là con trai thứ ba nhà lão Tống. Trước Trình Minh Trung từng là lính trướng lão Tống, nhờ vả đến , giúp lão Tam nhà họ tìm một đối tượng.”

 

Chung Văn Thanh kinh ngạc: “Tống Tu Ngôn?”

 

Vương Đạt gật đầu: “, chính là , năm nay hai mươi tám sắp hai mươi chín mà vẫn đối tượng. Mấy năm chậm trễ ở biên phòng, năm nay trở về , nên mới nhờ giúp tìm một đối tượng.”

 

Chung Văn Thanh nhíu mày, gì. Bà cũng khá thích thanh niên Tống Tu Ngôn , còn đang nghĩ bụng sẽ chuyện với Triều Dương thử xem, ai ngờ gần đây Tống Tu Ngôn đến.

 

Thịnh An Ninh cũng kinh ngạc, Tống Tu Ngôn một hồi xuất hiện, cũng Chu Triều Dương lầm bầm về , còn tưởng là đến đơn vị mới nên công việc bận rộn.

 

Sao nhờ bắt đầu mối ?

 

Tống Tu Ngôn thích Chu Triều Dương , chẳng lẽ từ bỏ ?

 

Vương Đạt trò chuyện vài câu, vội vàng rời . Nghe giọng điệu của ông , hình như ông quen một cô gái phù hợp với Tống Tu Ngôn.

 

Chung Văn Thanh Vương Đạt xa, thở dài một tiếng: “Tu Ngôn cũng là một đứa nhỏ .”

 

Đáng tiếc, hình như duyên với Chu Triều Dương.

 

Khi Thịnh An Ninh và bế con trở về, Chu Triều Dương mới ngáp ngắn ngáp dài xuống lầu. Thấy Chu Thời Huân rời , cô còn chút bực bội: “Sao dậy muộn nữa , kịp tiễn cả .”

 

Chung Văn Thanh thấy Chu Triều Dương, tâm trạng lên: “Con đó, còn bằng ba bảo bối nhỏ nhà nữa, sáng sớm dậy . Mau rửa mặt ăn cơm .”

 

Chu Triều Dương vui vẻ trêu An An, Chu Loan Thành hiếm khi còn ở nhà: “Anh hai hôm nay cũng bận ?”

 

Chu Loan Thành gật đầu: “Thật lâu nghỉ ngơi , xin nghỉ hai ngày phép.”

 

Chung Văn Thanh chút kinh ngạc mừng rỡ: “Đáng lẽ nghỉ ngơi từ lâu . Máy móc dùng lâu còn nghỉ ngơi một chút, tra dầu mỡ, huống chi là cơ chứ?”

 

Chu Triều Dương “a” một tiếng: “Anh hai nỡ lòng nghỉ ngơi chứ? Vậy nghỉ hai ngày là suốt ngày ở nhà ?”

 

Chu Loan Thành lắc đầu: “Không , chút chuyện.”

 

Chu Triều Dương thất vọng: “ còn tưởng suốt ngày ở nhà cơ, còn định xin nghỉ một ngày, chúng cùng leo núi.”

 

Chu Loan Thành lên tiếng, qua giúp dì bưng bữa sáng .

 

Ăn xong bữa sáng, Chu Triều Dương cùng Thịnh An Ninh cùng cửa, một , một học.

 

Vừa khỏi cửa lớn, Chu Triều Dương thần thần bí bí với Thịnh An Ninh: “Anh hai chắc chắn chuyện! Anh nỡ lòng dễ dàng nghỉ phép chứ? Hơn nữa, nếu nghỉ ngơi, thông thường chỉ ở nhà sách uống thôi.”

 

Anh bao giờ tham gia giới Kinh Thành, nhưng giới Kinh Thành vẫn luôn truyền thuyết về .

 

Thịnh An Ninh nghĩ đến Mộ Tiểu Vãn với vẻ mặt mất tự nhiên, chẳng lẽ là vì Mộ Tiểu Vãn?

 

Chu Triều Dương thông minh chút hả hê: “ đoán chắc chắn liên quan đến Tiểu Vãn, chừng bao lâu nữa, sẽ chị dâu hai là Tiểu Vãn .”

 

Thịnh An Ninh Chu Triều Dương, chuyện tình cảm của khác, cô tinh ranh vô cùng.

 

Đến lượt thì biến thành một kẻ hồ đồ.

 

Vừa định mở miệng, tim cô bỗng chốc nhói lên một cái, khiến cô suýt chút nữa giữ vững tay lái xe đạp.

 

Cảm giác đau đớn quen thuộc đó, thật lâu thật lâu xuất hiện .

 

--------------------

 

 

Loading...