Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 447: Gái thẳng theo đuổi bạn trai
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trình Minh Trung còn khuyên Vương Đạt: "Cô cũng đừng quá lộ liễu. Họ gọi chúng qua là vì nể mặt An Ninh, nên chúng tới nhất định An Ninh mất mặt. Câu nào nên , câu nào nên , nhất định quản c.h.ặ.t cái miệng của ."
Vương Đạt nhịn khoát tay: "Biết , coi là ngốc t.ử ? Những năm , bao nhiêu chen chân vòng luẩn quẩn đó mà . Chúng nhờ An Ninh mới liên hệ với vòng luẩn quẩn , chắc chắn sẽ cẩn thận, gì mà lo lắng. cũng tâm nhãn như cô em gái của ."
Trình Minh Trung thở dài một tiếng. Chuyện của Trình Minh Nguyệt khiến đau lòng lâu, dù cũng là em ruột thịt lớn lên cùng từ nhỏ.
Vương Đạt thấy như , hừ lạnh một tiếng: "Cũng may là ảnh hưởng đến , bằng nhất định tha cho cô . Với , xem tại hồi đó lạc là cô em gái nhỏ nhà , chứ cô chứ. Nghe cô em gái nhỏ nhà còn là một tài nữ."
Sắc mặt Trình Minh Trung trầm xuống, rõ ràng là thảo luận chủ đề : "Được , cô mau chuẩn xem nên tặng gì cho chồng An Ninh , những chuyện khác liên quan đến cô thì ít hỏi thăm thôi."
Vương Đạt bĩu môi, đàn ông nhà cứ cái kiểu cứng đầu , miệng còn cứng hơn vỏ sò, hỏi thế nào cũng moi gì.
Bất quá, cô cũng nghĩ xong quà tặng Chung Văn Thanh . Không thể quá cố ý, để khác tưởng nhà họ đang bợ đỡ, đương nhiên cũng thể quá bình thường, sẽ vẻ đủ coi trọng.
Cũng thể tặng quá đắt tiền, dù Chu Nam Quang và Chu Song Lộc còn đang mang quân chức trong , truyền ngoài cũng cho bọn họ.
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, cô dùng hai đêm để thêu cho Chung Văn Thanh một đôi vỏ gối hoa văn "hoa khai phú quý".
Đó là miếng lụa màu hồng nhạt cất đáy hòm, màu sắc hoa rực rỡ và sống động như thật, mang tặng cũng thể diện.
Ngay cả Trình Minh Trung cũng chút kinh ngạc: "Cô thêu cái ?"
Vương Đạt hừ lạnh: " đương nhiên chứ, chỉ là điều kiện cho phép, cũng chỗ nào để thêu thùa."
Trình Minh Trung chút ngượng ngùng, dứt khoát giục Vương Đạt mau .
Khi bọn họ tới, Lâm Uyển Âm dẫn theo Đa Đa ở đó, ngay cả Mộ Tiểu Vãn cũng đến.
Thấy món quà Vương Đạt tặng, mấy vây quanh kinh ngạc thôi.
Ngay cả Thịnh An Ninh cũng ngờ, phụ nữ trông tùy tiện đôi tay khéo léo đến ? Nghĩ đến đôi tay phần thô ráp của Vương Đạt, cô vẫn thể tưởng tượng , đôi tay như thể cầm kim thêu.
Chung Văn Thanh cũng vô cùng kinh ngạc: "Vương Đạt, tay cô khéo quá, đây từng ?"
Vương Đạt hổ : "Cũng là vì cơ hội, hồi ở nhà đẻ ."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Sau khi lập gia đình, mới cùng Trình Minh Trung lập thành gia đình nhỏ, lúc đó điều kiện quốc đều khó khăn, bọn họ cũng bận lo cho gia đình nhỏ của . Sau đó, gặp mười năm , nhà ai dám mặc quần áo màu sắc tươi sáng?
Kỹ năng tự nhiên cũng cách nào thi triển .
Mấy năm thì nới lỏng hơn, Vương Đạt còn nảy ý định nên thêu vài thứ đem bán ? Cuối cùng sợ phong trào đổi nữa, sẽ liên lụy đến chồng, nên cô đành dẹp bỏ ý nghĩ .
Một hai năm nay, các cô gái trẻ phố ăn mặc ngày càng rực rỡ, chính sách cũng ngày càng hơn.
Lần Vương Đạt mới dám thêu đồ tặng Chung Văn Thanh.
Đừng thấy cô cũng coi như là sống trong đại viện, nhưng việc vô cùng cẩn thận.
Chung Văn Thanh sờ vỏ gối, những bông hoa đó nhô lên, tựa như chạm cánh hoa thật, càng càng thích.
Lâm Uyển Âm cũng ngờ cô mợ hờ của Thịnh An Ninh bản lĩnh giỏi lắm như , cô tùy tiện một câu: "Đẹp thật đấy, cô thể thêu cho một bộ vỏ gối và ga trải giường , thể trả tiền công cho cô."
Vương Đạt vội vàng xua tay: "Cứ mang đến đây thêu cho là , cần gì tiền công, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi thôi."
Lâm Uyển Âm lắc đầu: “Nếu lấy tiền, sẽ phiền . Đây là việc chậm rãi, tỉ mỉ, hại mắt đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-447-gai-thang-theo-duoi-ban-trai.html.]
Vương Đạt sốt ruột: “Em đừng , việc còn nhàn hơn nhiều so với đồng việc.”
Thịnh An Ninh : “Dì ơi, dì cứ nhận tiền , như mới là công bằng nhất, nếu thì ai cũng ngại tìm dì .”
Chung Văn Thanh liên tục gật đầu: “, nên nhận chút tiền, nếu chắc chắn sẽ tìm cô.”
Vương Đạt vẫn kiên quyết , Lâm Uyển Âm : “Được , chúng đừng xoắn xuýt chuyện nữa, ăn xong cơm .”
Bữa cơm ăn náo nhiệt, Chung Văn Thanh vẫn luôn vui vẻ, điều tiếc nuối duy nhất là Chu Khuynh Thành ở đây, thậm chí ngay cả một chút tin tức cũng .
Còn nữa, Chu Loan Thành tạm thời vụ án công tác ở thành phố bên cạnh, cũng kịp về.
Sau bữa tối, thời gian còn sớm, Chung Văn Thanh liền giữ Mộ Tiểu Vãn và Lâm Uyển Âm cùng Đa Đa ở nhà ở một đêm.
“Dù ngày mai nghỉ ngơi, trong nhà cũng chỗ ở, các cô cứ ở , thấy Đa Đa và Mặc Mặc bọn nhỏ chơi cũng vui vẻ.”
Nói cũng thật kỳ diệu, khi Đa Đa đến, Chu Hội sẽ tìm Đa Đa chơi, ngay cả khi gặp Mặc Mặc ở mặt, cũng sẽ đưa tay đ.á.n.h thằng bé.
Tóm , ba đứa nhỏ chơi hòa thuận.
Lâm Uyển Âm liếc Thịnh An Ninh, thấy ánh mắt phụ nữ nóng bỏng mong cô ở , liền gật đầu.
Còn Mộ Tiểu Vãn nghĩ nhiều ở , bởi vì cô Chu Loan Thành ngày mai là thể trở về, cho nên thế nào cũng gặp một .
Chung Văn Thanh thấy hai đồng ý, vui vẻ gọi dì giúp việc thu thập phòng, dọn dẹp phòng của Chu Khuynh Thành ở lầu , để Lâm Uyển Âm dẫn Đa Đa ở, Mộ Tiểu Vãn và Chu Triều Dương ngủ cùng một phòng.
Mấy phụ nữ cứ thế chuyện suốt nửa đêm, bọn nhỏ đều ngủ , mới lưu luyến rời dậy ngủ.
Thịnh An Ninh trở phòng, vẫn còn chút thỏa mãn mà lải nhải với Chu Thời Huân đang sách: “Nếu Tiểu Vãn trở thành em dâu của chúng , ngày ngày sống cùng , sẽ náo nhiệt bao.”
Ngay cả Lâm Uyển Âm cũng chút ngoài ý , gia đình dường như sẽ tồn tại những mâu thuẫn giữa chồng nàng dâu, chị em dâu cô cháu dâu.
Mỗi đều sẽ nghĩ cho đối phương, cũng sẽ so đo tính toán thiệt hơn.
Chu Thời Huân khó hiểu: “Mộ Tiểu Vãn và Loan Thành còn chuyện đối tượng, các cô cứ như thành ? Nếu Loan Thành thì ?”
Thịnh An Ninh “a” một tiếng: “Tiểu Vãn đưa cơm sáng cho hơn một tuần , chắc chắn ý của Tiểu Vãn, nhưng Loan Thành từ chối. Vậy thì chắc chắn cũng thích Tiểu Vãn.”
Dù thì Chu Loan Thành cũng loại sẽ mập mờ với khác.
Chu Thời Huân bất đắc dĩ: “Chuyện vẫn xem ý của Loan Thành, bất quá, một sự kiện thương lượng với cô.”
Nói xong, giọng điệu và sắc mặt đều trở nên nghiêm túc.
Thịnh An Ninh trong lòng khỏi lộp bộp một cái: “Cái gì sự kiện? Anh tiền tuyến ?”
Chu Thời Huân lắc đầu: “Không , chúng Cảng Tân Thị học tập bế quan ba tháng.”
Thịnh An Ninh thở phào một : “Là học tập , thì còn !”
Cuối cùng ngây : “Ba tháng? Sao lâu như ! Vậy chẳng đến tám tháng mới thể trở về ?”
Gần đây ngày nào cũng ở cùng , đột nhiên một chút cũng chia xa!
--------------------