Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 443: Người đàn ông biết điều
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Tiểu Vãn ghét nhất uy h.i.ế.p, đặc biệt là kiểu lóc, ầm ĩ, dọa thắt cổ như thế . Cô mắt lạnh Trần Phương Phi: “Cô cứ nhảy , dù cũng liên quan gì đến . C.h.ế.t sống, cuối cùng thương, khó chịu vẫn là chính cô.”
Trần Phương Phi ngờ cách cũng uy h.i.ế.p Mộ Tiểu Vãn. Cô định bước xuống, kết quả chân trợt, ngã nhào bên ngoài.
Mộ Tiểu Vãn đưa tay kéo , nhưng vẫn chậm một bước, chỉ chạm mép cửa sổ, Trần Phương Phi rơi xuống.
Chu Loan Thành Mộ Tiểu Vãn xong, nhíu mày, sai biệt lắm với những gì nghĩ.
Mộ Tiểu Vãn xong, thở dài: “ đây là để phối hợp điều tra, nhưng thật sự . Nếu , sẽ thừa nhận.”
Thấy Chu Loan Thành luôn gì, cô thật sự sợ hiểu lầm, giọng giải thích chút sốt ruột.
Chu Loan Thành gật đầu: “Ừm, tin em, đói ?”
Mộ Tiểu Vãn ngẩn một chút, thế nào đột nhiên đến chuyện đói bụng? cô quả thật đói , buổi tối chỉ phát một cái bánh ngô tạp lương, còn to bằng nửa bàn tay cô.
Vẫn là do nữ công an thấy cô đáng thương nên mới cho, nếu đãi ngộ .
Đang nghĩ, bụng cô nhịn kêu càu nhàu, cô trợn tròn mắt, cũng bộ tịch mà gật đầu: “Bữa trưa còn ăn, chạng vạng mới ăn một cái bánh ngô, còn to bằng nửa bàn tay nữa, giờ chắc chắn đói .”
Chu Loan Thành buồn , từ chiếc cặp công văn xách , lấy một hộp cơm, mở bên trong là cơm trắng, bên phủ một lớp thịt kho tàu đỏ hồng, trong sáng.
Mộ Tiểu Vãn mắt sáng rực lên, chút kinh ngạc: “Anh thể mang .”
Đương nhiên, đây là lực lượng của cửa .
Chu Loan Thành từ trong túi lấy hai quả trứng vịt muối, điềm tĩnh mở lời: “Mẹ bảo mang qua cho em, sợ em ở đây đói.”
Mộ Tiểu Vãn tin là thật, vui vẻ: “Cảm ơn Bác gái, đợi ngoài sẽ mua bánh bao nhân cua Nam Thành cho Bác.”
Vừa chằm chằm hộp cơm, nuốt nước miếng một cái, chút bực bội cử động cánh tay: “ cũng ăn hết.”
Chu Loan Thành tựa hồ dự liệu , từ trong túi lấy một cái thìa cuộn bằng giấy dầu, trộn thịt và cơm : “ đút em ăn.”
Mộ Tiểu Vãn cong mắt , hề cảm thấy ngượng ngùng, há miệng chờ Chu Loan Thành đút cho ăn. Trong lòng cô tuy chút ngượng nghịu, nhưng nhịn vành tai cũng đỏ lên.
Cô cố gắng ăn với một khuôn mặt bình tĩnh, trong lòng nở từng đóa hoa nhỏ phức tạp, cành lá lan tràn, quấn quanh ngóc ngách trong tim.
Vì đút cơm, cách giữa hai gần. Chu Loan Thành cúi mắt là thể thấy ánh đèn dịu dàng vỡ vụn trong đáy mắt Mộ Tiểu Vãn.
Anh bất giác cảm thấy cổ họng ngứa ngáy.
Giống như một xúc tu nho nhỏ, vô tình gãi một chút một chút.
...
Vụ án của Mộ Tiểu Vãn đơn giản, khi lấy chứng cứ ngày hôm , họ phát hiện cô động cơ gây án, cũng tồn tại điều kiện gây án.
Buổi sáng liền thả .
Thịnh An Ninh và Chu Triều Dương cùng đến đồn công an đón Mộ Tiểu Vãn .
Mộ Tiểu Vãn ở bên trong hơn nửa ngày cộng thêm cả đêm, khi vẫn tinh thần sáng láng. Từ xa thấy Thịnh An Ninh và Chu Triều Dương, cô hì hì tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-443-nguoi-dan-ong-biet-dieu.html.]
Chu Triều Dương nhịn kinh ngạc: “Dọc theo đường còn đang suy nghĩ xem an ủi em thế nào, ngờ em chút ít chuyện gì, tâm tình tệ.”
Mộ Tiểu Vãn : “Vốn dĩ , chắc chắn sợ, hơn nữa đây cũng coi như là một loại trải nghiệm.”
Thịnh An Ninh đ.á.n.h giá Mộ Tiểu Vãn một phen từ xuống , xác định cô vấn đề gì, mới mở lời: “Kinh nghiệm kiểu chỉ một thôi, nhất định nữa.”
Mộ Tiểu Vãn liên tục gật đầu: “Yên tâm yên tâm, gặp sự tình thế , chắc chắn sẽ trốn thật xa.”
Thịnh An Ninh liền nghĩ, Mộ Tiểu Vãn ở bên trong chắc chắn ăn gì, cho dù hai quả trứng vịt muối Chu Loan Thành mang , nhưng với sức ăn của Mộ Tiểu Vãn, vẫn đủ nhét kẽ răng.
“Đi thôi, chúng ăn cơm, ăn chuyện.”
Mộ Tiểu Vãn sờ sờ bụng, bữa cơm và hai quả trứng vịt muối đêm qua ăn thật sự chắc , lúc cô hề cảm thấy đói chút nào: “ đói , vẫn nên về trường . Phần cơm thịt kho tàu lớn như thế mà bác gái bảo Chu Loan Thành mang đến hôm qua, ăn hết sạch , giờ vẫn còn no căng đây .”
Thịnh An Ninh và Chu Triều Dương kinh ngạc liếc mắt một cái, rõ ràng tối qua Chung Văn Thanh chỉ nhét cho Chu Loan Thành hai quả trứng vịt muối thôi mà, còn một phần cơm thịt kho tàu nữa?
Chu Triều Dương trách trách một tiếng: “Phần cơm thịt kho tàu đó đưa cho cô . Mẹ sợ gửi cơm nên mới bảo hai mang theo hai quả trứng vịt muối. Cơm và thịt kho tàu chắc chắn là hai căn tin mua cho cô .”
Nói xong, cô còn cảm thán một tiếng: “Không ngờ, hai còn khá để ý cô đấy, xem cô là chị dâu hai mệnh trung chú định của .”
Mộ Tiểu Vãn hiển nhiên cũng nghĩ đến, cô chớp chớp mắt, niềm vui sướng thể kìm nén : “Cậu là thật ư? Chu Loan Thành nào gặp cũng chững chạc đàng hoàng, giống như là thích chút nào.”
Điều khiến cô buồn bực là Chu Loan Thành luôn vô d.ụ.c vô cầu, bình thản tĩnh táo, ôn hòa nhưng tạo cảm giác xa cách.
Cô còn dám những suy nghĩ lộn xộn nữa.
Chu Triều Dương gật đầu khẳng định: “Nhất định là , nếu thì hai mạo hiểm vi phạm quy định để đưa cơm cho cô ăn chứ? Cô hai là coi trọng nguyên tắc nhất đấy. Hay là chỉ cho cô cách theo đuổi hai nhé.”
Mộ Tiểu Vãn khá tin tưởng Chu Triều Dương: “Được thôi, , đây.”
Thịnh An Ninh chỉ Chu Triều Dương khoác tay Mộ Tiểu Vãn, chia sẻ kinh nghiệm theo đuổi , nào là thường xuyên xuất hiện mặt Chu Loan Thành, thỉnh thoảng gửi chút ấm áp cho Chu Loan Thành.
Còn tình thư, nếu thì chép mấy bài thơ tình đó.
Điều khiến Thịnh An Ninh thể kinh ngạc, cảm giác như áp ch.ót đang giảng bài cho cuối bảng , một dám , một dám .
Rõ ràng cả hai đều kinh nghiệm tình cảm trống rỗng, ngoại trừ kinh nghiệm yêu thầm , thì lấy kinh nghiệm yêu đương chứ?
Thấy Mộ Tiểu Vãn chăm chú, vẻ mặt hận thể lấy giấy b.út ghi chép , Thịnh An Ninh nhịn bật : “Cũng cần phiền phức đến thế , Tiểu Vãn cứ rảnh rỗi thì tìm Loan Thành ăn cơm, thấy bao lâu nữa là hai thể ở cùng .”
Mộ Tiểu Vãn kinh ngạc, còn chút thể tin : “Chỉ… đơn giản thôi ư?”
Thịnh An Ninh chắc chắn gật đầu: “Đơn giản thôi. Cô ngẫm xem, mỗi cô và Chu Loan Thành gặp , đều đề nghị cùng ăn cơm ?”
Mộ Tiểu Vãn liên tục gật đầu: “ , bởi vì nào cũng đúng giờ cơm.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh lắc đầu: “Cũng . Tại chọn thời gian khác để tìm cô? Chu Loan Thành ở nhà ăn cơm, khẩu phần ít, mỗi chỉ non nửa bát cơm.”
Mộ Tiểu Vãn chút rõ, cảm thấy mỗi cùng ăn cơm, khẩu phần của Chu Loan Thành cũng mà, chỉ kém cô một chút ít thôi: “Tại ?”
Thịnh An Ninh rộ lên, Mộ Tiểu Vãn với khuôn mặt ngơ ngác: “Bởi vì… cô ăn ngon miệng hơn.”
--------------------