Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 438: Mời một trợ công tới đây
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chung Văn Thanh phong kiến mê tín, nhưng lúc cũng nhịn tin thử xem, dù Chu Chu từ lúc bò liên tục bắt nạt Mặc Mặc, chuyện cũng quá bình thường.
Nếu Chu Chu là đứa thích tranh đấu, tính tình chút nóng nảy, thì đáng lẽ ngang ngược vô lý với tất cả mới đúng, cố tình nó bao giờ bắt nạt An An, còn đó là em gái, đồ ăn ngon là lấy cho em gái ăn .
Vẫn là một tiểu oa nhi đáng yêu, chỉ là hễ gặp Mặc Mặc thì sẽ trở nên hung dữ vô lý.
Điều khiến Chung Văn Thanh thể tin, hai đứa là oan gia gì đây? Bà hỏi ý kiến Chu Nam Quang bên cạnh: “ cũng thấy là xem bói thử xem? Bất kể thật giả, chúng cũng cần vì Chu Chu thích Mặc Mặc.”
Nào em ruột thịt từ lúc sinh như kẻ thù nhỏ.
Chu Nam Quang là vô thần luận, bao giờ tin quỷ thần tà thuyết, thấy Chung Văn Thanh và Chu Hồng Vân đều ý nghĩ , ông sang Chu Thời Huân và Thịnh An Ninh: “Thời Huân và An Ninh, các con xem tự quyết định, Chu Chu còn nhỏ, trưởng thành cần dựa sự dẫn dắt.”
Ý tứ của là thể xem thầy bói gì, nhưng cũng thể tin lời thầy bói, đứa nhỏ vẫn dựa sự dẫn dắt đúng đắn.
Chu Thời Huân liếc Thịnh An Ninh một cái, gật đầu: “Ừm, và An Ninh thương lượng một chút.”
Từ lúc đến chuyện xem bói, Thịnh An Ninh cảm giác bất an mơ hồ trong lòng, thấy bàn đều , cô vội vàng gật đầu: “Được, xem cũng .”
Trong nụ một chút ít miễn cưỡng, chỉ Chu Thời Huân , lau nước mắt cho Chu Chu, bình tĩnh với : “Ăn cơm .”
Thịnh An Ninh ở một bên, đút Chu Chu ăn xong cơm, cái thứ nhỏ húp mì, phồng má lên nhưng dùng sức, mắt to đầy vẻ nghi hoặc, càng phồng má càng húp , còn thua kém hơn An An, cái miệng nhỏ nhắn xoạch xoạch ăn uống.
Cứ như , Chu Chu cũng giống đứa nhỏ thể điều gì đó.
Ăn xong cơm tối, dẫn đứa nhỏ chơi một hồi trong phòng khách, lượt tắm rửa cho ba đứa nhỏ.
Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân mới ôm An An lên lầu.
Vào phòng, Chu Thời Huân Thịnh An Ninh: “Em Chu Chu xem bói?”
Thịnh An Ninh một tiếng, cô còn tưởng che giấu cảm xúc khá, ngờ Chu Thời Huân , cô một tiếng: “Cũng , chính là nghĩ tiểu hài t.ử cần thiết, bố đúng, Chu Chu còn nhỏ, từ từ dẫn dắt tổng sẽ thôi.”
Nói xong chính cô cũng thấy độ tin cậy cao, cứ như Chu Chu là một con lừa nhỏ bướng bỉnh, đ.á.n.h cũng đ.á.n.h, mắng cũng mắng, kết quả vẫn cứ bắt nạt Mặc Mặc.
Nếu nó hiểu một điểm nào, Thịnh An Ninh tin.
Cho lò sưởi nguy hiểm, một đó, nó rốt cuộc cũng tới đó nữa, bình thủy nguy hiểm, mỗi chạy nó còn vòng qua .
Cho nên, nó thể hiểu, cũng thể nhớ. Chỉ là khi gặp Mặc Mặc, thì thể khống chế .
Nghĩ tới, cô thở dài một tiếng: “Thôi bỏ , chúng vẫn nên xem thử, cũng hai đứa con trai của chúng ?”
Chu Thời Huân chằm chằm mắt Thịnh An Ninh: “Không miễn cưỡng?”
Thịnh An Ninh : “Miễn cưỡng cái gì? Không , đợi nghỉ ngơi, chúng sẽ .”
Nói cô vỗ tay trêu chọc An An trong lòng Chu Thời Huân, tiểu nha đầu khanh khách , thấy qua ôm , lập tức xoay một cái, ôm c.h.ặ.t lấy cổ bố, tỏ vẻ ôm.
Thịnh An Ninh nắn má tiểu nha đầu: “Con tiểu nha đầu , thích chỉ thích bố ?”
Chu Thời Huân thấy Thịnh An Ninh đùa với đứa nhỏ, cũng để chuyện xem bói trong lòng, nên hỏi nhiều.
Đợi đến khi Thịnh An Ninh nghỉ ngơi nữa, là giữa tháng tư, hoa trong sân ngoài phố nở rộ đến tàn phai.
Thịnh An Ninh liền theo Chu Thời Huân ôm Chu Chu và Mặc Mặc cửa, giao thông công cộng xuyên qua những con phố chút lắng đọng của năm tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-438-moi-mot-tro-cong-toi-day.html.]
Khiến cô chút hoảng hốt, cảnh đường phố giống như từng khung ảnh cũ, chút chân thật.
Bạch Vân Quán là một đạo quán, những năm đó phá hủy đến mức còn hình dạng gì nữa, đồ cổ và tượng đắp bên trong đều đập nát, đến giờ vẫn sửa chữa xong.
Khi Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân đến, bên ngoài Bạch Vân Quán vây quanh một vòng rào chắn, bên trong đang tiến hành công việc sửa chữa đồ cổ.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
vẫn ảnh hưởng đến việc nhiều tin đạo kéo đến, cho dù là thắp một nén nhang ở bên ngoài, cũng bày tỏ thành ý của .
Thịnh An Ninh một chút, chút nghi ngờ: "Cô Hồng Vân nhớ nhầm ? Cái chỗ như thế , thể thầy bói lợi hại ?"
Chu Thời Huân cũng thắc mắc: "Không thì cứ coi như chúng dẫn con ngoài dạo một vòng."
Chu Chu cảm thấy ôm ảnh hưởng đến sự phát huy của , trong lòng Thịnh An Ninh giãy giụa xuống, tự chạy một vòng mặt đất thử xem.
Thịnh An Ninh chỉ thể đặt nhóc xuống, Chu Chu còn cho nắm tay, duỗi hai cái cánh tay nhỏ, lắc lư chạy, còn vui vẻ khanh khách.
Thịnh An Ninh liền vội vàng đuổi theo Chu Chu, sợ bé xông đường té ngã.
Cậu nhóc thấy đuổi theo, đôi chân ngắn cũn chạy nhanh hơn, chạy khanh khách, để bắt .
Chu Thời Huân ôm Mặc Mặc, mỉm nhanh chậm theo phía .
Bỗng phát hiện bên đường một ông lão vẫn luôn chằm chằm Thịnh An Ninh, tuổi tác già nua, mặt nếp nhăn chằng chịt, như từng rãnh sâu.
hết tới khác, đôi mắt sự đục ngầu mà già nên , trong veo đến mức chút đáng sợ, sắc bén như chim ưng.
Chu Thời Huân khỏi nhiều thêm hai , Thịnh An Ninh ha hả đuổi theo Chu Chu chạy xa, dừng bước mặt ông lão, ánh mắt trầm tĩnh chằm chằm ông .
Ông lão thấy Chu Thời Huân dừng , mới chậm rãi lên, ánh mắt từ sắc bén trở nên bình thản, đôi mắt trong veo trở nên đục ngầu, là trạng thái của già, ha hả hỏi: "Đồng chí, xem bói ? Nhìn thiên đình đầy đặn, sơn căn dày dặn, chính là đại phú đại quý."
Chu Thời Huân để ý tới ông , mà là bóng lưng Thịnh An Ninh càng ngày càng xa: "Ông chằm chằm cô gì?"
Ông lão ngẩn một chút, đứa nhỏ trong lòng Chu Thời Huân, Chu Chu đang vui vẻ chạy ở phía : "Các là một nhà?"
Chu Thời Huân khẽ hừ: "Ông là thầy bói ? Lại ngay cả cái cũng ?"
Ông lão lộ vẻ hổ, gượng một chút, về phía bóng lưng Thịnh An Ninh: "Người bất t.ử, cẩn thận đấy."
Nói xong xổm xuống cúi đầu thu dọn đồ đạc mặt đất, cũng hề để ý tới Chu Thời Huân nữa.
Chu Thời Huân ôm Mặc Mặc xổm xuống: "Ông lão, lời là ý gì?"
Ông lão thần sắc nghiêm túc lên: "Anh tin , tại còn hỏi ? cho kết quả cho , còn là thiên cơ, thể nhiều lời."
Nói xong xách gói đồ lên, suy nghĩ một chút thêm một câu: "Từ xưa ôn nhu hương là mồ chôn hùng, chính tự suy nghĩ kỹ , tin phát hiện ."
Chu Thời Huân cũng lên theo, ông lão xong, nhưng hề hỏi thêm, tùy ý để ông vác bao quần áo vội vàng rời .
Thịnh An Ninh đuổi kịp Chu Chu, thúc giục nhóc chạy trở về.
Chu Chu khanh khách, chạy đông chạy tây, xông tới ôm lấy chân Chu Thời Huân, vui vẻ ngừng.
--------------------