Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 436: Hoa Rơi Hữu Ý Nước Chảy Vô Tình

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần Phương Phi luôn luôn cảm thấy Thịnh An Ninh chính là đối thủ cạnh tranh của . Trong học tập, cô từng thấy Thịnh An Ninh nỗ lực thế nào, nhưng thành tích luôn , cũng khiêm tốn.

 

Học kỳ , nếu Thịnh An Ninh cũng tham dự cạnh tranh học bổng, cô sẽ thêm một đối thủ mạnh. Cho nên cô khờ dại nghĩ rằng, Thịnh An Ninh từng nước ngoài, điều kiện gia đình tệ, chắc chắn cũng thèm để ý đến khoản học bổng .

 

Thịnh An Ninh nhịn mạch suy nghĩ của Trần Phương Phi chọc , nhưng trong mắt chút ấm áp nào : “Cô nước ngoài đó là chuyện của cô, cô nỗ lực như thế nào, con đường nào cũng một chút ít quan hệ gì với . , thể vì cô mà từ bỏ bất kỳ lựa chọn nào.”

 

cũng , tại vì cô mà từ bỏ những thứ thuộc về .

 

Trần Phương Phi đến mức một khuôn mặt ngượng ngùng, kéo kéo dây đeo cặp sách: “ nghĩ nhà cô điều kiện tệ, cũng kém khoản học bổng đó, thể bù tiền cho cô, nếu cô nhường cơ hội cho , nhất định sẽ cảm kích cô cả một đời.”

 

Thịnh An Ninh khẩy: “Không cần, vẫn là công bằng cạnh tranh , dù chỉ cần cô đủ ưu tú, sẽ sợ loại.”

 

Trần Phương Phi Thịnh An Ninh cho ăn một cú tịt ngòi, suốt ngày tâm trạng , giữa trưa căn tin ăn cơm cũng một khuôn mặt tâm sự, Đới Học Minh cẩn thận gắp thịt trong bát cho Trần Phương Phi: “Em thế? Hôm nay ăn ít như .”

 

Trần Phương Phi chọc chọc cơm trong bát: “Anh thấy danh sách nước ngoài ? Cơ bản đều là học sinh hàng năm đều lấy học bổng, em liền cảm thấy lẽ hy vọng.”

 

Thành tích của cô tệ, nhưng bạn học cùng khóa học giỏi nhiều, mỗi đều cố gắng, giống như hiện tại, giờ cơm, căn tin vẫn còn nhiều bạn học, ăn cơm sách, cũng sách.

 

Khiến cho cô áp lực lớn, mà Thịnh An Ninh là loại đó, cơ bản thấy cô học tập ở trường, mỗi thành tích vẫn , vững vàng thứ hai.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Đới Học Minh còn tưởng là chuyện gì, thể nước ngoài, cảm thấy cũng : “Ra nước ngoài cũng , thấy ngoài việc ở trong nước cũng tệ.”

 

Trần Phương Phi nhịn trừng Đới Học Minh: “Anh cái gì? Ánh mắt của thể xa hơn một chút , cứ xem những thứ chúng đang học, cái nào nước ngoài phát minh, còn t.h.u.ố.c men, tất cả kháng sinh đều là nước ngoài phát minh, đủ để rõ quốc gia chúng lạc hậu.”

 

“Từ xưa tới nay, luôn luôn là lên cao, nước chảy xuống thấp, chúng học y, tại học cái nhất? Hơn nữa cuộc sống nước ngoài mới gọi là cuộc sống chân chính. Còn chúng bây giờ tính là gì? Anh xem ngay cả cơm trắng cũng thể ăn mỗi bữa, càng cần ăn thịt, thể để em hàng ngày ăn thịt ? Người nước ngoài một ngày ba bữa đều ăn thịt.”

 

Thưởng thức rượu Tây, uống cà phê, ô che nắng ngắm phong cảnh.

 

Đó mới là cuộc sống cô mong .

 

Đới Học Minh nhíu mày , nước ngoài: “Trong nước cũng đang phát triển, em cần quá xa, em Thịnh An Ninh còn nghĩ đến việc nước ngoài, chắc chắn vẫn cảm thấy trong nước càng tiền đồ.”

 

Trần Phương Phi cảm thấy quan điểm phương diện với Đới Học Minh quá giống , cũng lười tiếp với , tiếp nữa hai sẽ cãi .

 

Cúi đầu gạt hai miếng cơm, đột nhiên nghĩ đến tháng kinh nguyệt, mà cô luôn luôn đúng giờ.

 

học y, cô tự nhiên đến là chuyện gì.

 

Chỉ là bởi vì nghỉ đông quá dài, khi khai giảng gặp mặt, hai nhịn , lén lút nếm trái cấm trong ký túc xá, lúc đó các bạn học khác trong ký túc xá của Đới Học Minh còn về trường.

 

Nghĩ đến khả năng mang thai, khuôn mặt Trần Phương Phi biến đổi, Đới Học Minh: “Đới Học Minh, em hình như .”

 

Đới Học Minh sững sờ, niềm vui đầu cha, trong mắt lóe lên sự hoảng sợ, Trần Phương Phi, hơn nửa ngày mới nghẹn một câu: “Vậy ?”

 

Chưa kết hôn mà mang thai, đó chính là quan hệ nam nữ lăng nhăng, cả hai đều khả năng đuổi việc.

 

Trần Phương Phi trợn mắt Đới Học Minh với vẻ vô trách nhiệm, chút sốt ruột: "Anh hỏi ? Đây chẳng là họa do gây ? Anh còn hỏi , chứ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-436-hoa-roi-huu-y-nuoc-chay-vo-tinh.html.]

 

Đới Học Minh vội vàng xung quanh, thấy ai chú ý đến bên họ, mới nhanh ch.óng nhỏ giọng ngăn Trần Phương Phi : "Cô đừng lớn tiếng như , ăn cơm , ăn xong chúng ngoài chuyện."

 

Trần Phương Phi tức giận Đới Học Minh, trong lòng cũng hoảng loạn, nếu thật sự mang thai, đừng nước ngoài, ngay cả việc học cũng thể tiếp tục.

 

……

 

Thịnh An Ninh vì Trần Phương Phi mà ảnh hưởng tâm trạng, thấy buổi chiều tiết, cô còn ăn cơm trưa, bèn gọi Mộ Tiểu Vãn cùng tìm Chu Triều Dương.

 

Mộ Tiểu Vãn cũng coi như là rõ ràng mối quan hệ giữa Chu Triều Dương và Lục Trường Phong, và cả việc Chu Triều Dương thích Lục Trường Phong, cô cảm thấy Chu Triều Dương cần thiết: "Kỳ thật cô thể đổi khác mà thích."

 

Thịnh An Ninh thở dài, đổi khác mà thích, nào đơn giản như : "Nếu thích Chu Loan Thành nữa, đổi khác mà thích, ?"

 

Mộ Tiểu Vãn nghĩ đến đời sống tình cảm rối ren của , còn một chút ít manh mối nào, quả thật thể quân sư tình cảm cho Chu Triều Dương: "Vậy thì chúng cứ ở bên cô nhiều hơn."

 

Khi hai tìm Chu Triều Dương, Chu Triều Dương xin nghỉ phép xong, đang đợi họ ở cửa lớn.

 

Gặp xong, ba thương lượng một hồi, quyết định ăn , đó dạo phố.

 

Cố tình trùng hợp, khi họ đến căng tin Hồng Quang, cách đơn vị của Chu Triều Dương xa để ăn cơm, bước cửa gặp Tống Tu Ngôn đang ở cùng một bà cụ khá lớn tuổi.

 

Ánh mắt ôn hòa mang theo ý , kiên nhẫn lắng bà cụ chuyện.

 

Chu Triều Dương thấy Tống Tu Ngôn cũng khá kinh ngạc, cô "hả" một tiếng, về phía hai : "Tống Bà nội, hôm nay bà đến đây ăn cơm ạ."

 

nhớ Bà nội của Tống Tu Ngôn ở khá xa, tận bên Thập Lý Hà cơ.

 

Tống Bà nội thấy tiếng, ngẩng đầu lên, Chu Triều Dương một hồi lâu, mới vui vẻ mở lời: "Đây là Tiểu Triều Dương ? Nhiều năm gặp, nhưng mà một chút ít đổi nào, vẫn như . Chúng đến ăn cơm, cháu ăn ? Hay là cùng xuống ăn cơm ."

 

Chu Triều Dương từ chối, nhưng Tống Bà nội nắm lấy tay, nhất quyết bắt cô xuống: "Thật chút năm gặp, cháu xem, cháu cũng Bà nội, nếu hôm nay và Tu Ngôn qua đây ăn cơm, thì còn gặp cháu . Trước thích tiểu cô nương là cháu ."

 

căn bản cho Chu Triều Dương cơ hội chuyện, bền bỉ kể những chuyện hồi nhỏ của cô và Tống Tu Ngôn.

 

Ngay cả Tống Tu Ngôn ở một bên cũng chen lời .

 

Tống Tu Ngôn gọi Thịnh An Ninh qua cùng , Thịnh An Ninh thấy Chu Triều Dương chắc chắn cách nào từ chối một bà cụ hòa ái như , bèn cùng Mộ Tiểu Vãn xuống.

 

Tống Bà nội vui vẻ xong, Thịnh An Ninh và Mộ Tiểu Vãn: "Ôi chao, hai cô gái là bạn của cháu ? Bây giờ các cô gái đều xinh , đều như tiểu tiên nữ trong tranh ."

 

Thịnh An Ninh lập tức thích Bà nội chuyện , cô : "Bà nội, bà cũng mà, hồi trẻ bà nhất định là một đại mỹ nhân."

 

Tống Bà nội xua tay: "Nào , Tiểu Triều Dương , thôi khiến vui vẻ ."

 

Lúc chuyện, bà vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Triều Dương.

 

--------------------

 

 

Loading...