Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 430: Tôi không phải người nhà họ Lục
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Triều Dương Thịnh An Ninh xong, bỗng ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc cô: "Chị dâu, chị là ý gì?"
Thịnh An Ninh : "Chính là ý mặt chữ đó. Em và Lục Trường Phong thể trở thành vợ chồng hợp pháp. Hai đứa bất kỳ quan hệ huyết thống nào, hơn nữa hộ khẩu của em ở Chu gia, cũng chẳng quan hệ gì với Lục gia."
Cho nên cũng tồn tại quan hệ nhân huyết thống nhưng chung một sổ hộ khẩu.
Chu Triều Dương chút thể tin , ngây hơn nửa ngày: "Chị dâu, chị sẽ lừa em đấy chứ?"
Thịnh An Ninh bật : "Chị lừa em gì? Nói , chuyện lớn như , chị thể lừa em ? Chị , thì nhất định là . Quay đầu chờ gặp Lục Trường Phong, em cứ yên tâm lớn mật theo đuổi , nếu đồng ý thì trói về."
Tâm trạng Chu Triều Dương bỗng chốc lên, trải nghiệm tối qua cũng còn quan trọng nữa, tảng đá lớn nặng trĩu vẫn luôn đè nặng trong lòng bấy lâu nay thoáng cái dời , niềm vui sướng thấm .
Cô lời của Thịnh An Ninh cho giật : "Chị dâu, chị thể lung tung nha."
Thịnh An Ninh ha ha : "Sao chị lung tung? Chị đang đưa chủ ý nghiêm túc đấy. Dù chị gái , chị gái còn thiết với em như , bây giờ trở mặt nhận , mơ ."
Chu Triều Dương đỏ mặt, nhưng khóe môi thể kìm nén mà cong lên. Cô bao giờ cần lén lút giấu giếm tình cảm trong lòng nữa, cũng sẽ xiềng xích đạo đức trói buộc, thật quá.
Thịnh An Ninh trêu cô nữa, bảo Chu Thời Huân trở về lấy chút đồ ăn đến: "Em nghỉ ngơi một hồi ăn ."
Chu Triều Dương cũng cảm thấy đói. Đợi Chu Thời Huân , cô mới tò mò hỏi dồn, tại Lục Trường Phong là con của Lục gia.
Thịnh An Ninh kể thế của Lục Trường Phong một cách đơn giản một , chủ yếu là cô cũng chỉ bấy nhiêu.
Chu Triều Dương xong vẫn nước mắt giàn giụa: "Anh khổ như ? Trước em tưởng xuất , giáo d.ụ.c đàng hoàng, nên mới hợp với môi trường xung quanh."
Thịnh An Ninh lắc đầu: "Cái đó giống . Em xem lạnh như băng giống như một tảng đá , giống như lớn lên trong môi trường tình yêu thương. Chỉ là điều kiện và cơ hội giáo d.ụ.c, cho nên và cả của em kỳ thật là cùng một loại ."
Chỉ là môi trường sống của Chu Thời Huân gian khổ hơn một chút, thế giới thấy cũng nhỏ, tính cách liền trở nên mộc mạc lãnh đạm.
Còn Lục Trường Phong, là vì rõ bộ mặt âm hiểm của nhà, còn lớn lên trong sự mắng nhiếc, ghét bỏ của ruột, cho nên càng lạnh hơn một chút.
Chu Triều Dương lau nước mắt: "Thật là đáng thương quá. Mẹ cũng , tại đối xử với ? Dù cũng sinh , thế nào cũng là con ruột của , tại đối xử với ? Anh cũng quyền lựa chọn mà? Nếu thì chắc chắn cũng đến gia đình như ."
Càng nghĩ càng tức: "Bọn họ quá bắt nạt khác ."
Thịnh An Ninh : "Ừm, như cũng . Lục Trường Phong luôn sống trong thế giới lạnh như băng, bây giờ em là mặt trời nhỏ sưởi ấm , cuộc sống của chắc chắn sẽ tràn đầy ấm áp."
Chu Triều Dương đỏ mặt: "Chị dâu, chuyện liên quan gì đến em chứ? Nói , hai đứa em cũng nhất định là khả năng."
Thịnh An Ninh cảm thấy nhất định sẽ thành công: "Mặc kệ thế nào, em cố gắng biến hết thảy thành thể là . Dù chị xem trọng em. Không thể , cái tên của em đặt thật . Triều Dương, Triều Dương, mặt trời nhỏ buổi sáng, thể sưởi ấm cả ngày."
Chu Triều Dương đỏ mặt, hờn dỗi lườm Thịnh An Ninh, nhưng đáy mắt là niềm vui sướng thể che giấu.
Chu Triều Dương xảy chuyện, cũng cụ thể với Chung Văn Thanh và bọn họ, chỉ là cô tăng ca bệnh, ngất xỉu ở đơn vị, bây giờ tỉnh .
Chung Văn Thanh thăm Triều Dương, nhưng trong nhà còn ba đứa nhỏ, Thịnh An Ninh cũng ở nhà. Nếu bà ngoài, Chu Hồng Vân và dì giúp việc cũng trông nom .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-430-toi-khong-phai-nguoi-nha-ho-luc.html.]
Cũng may trong nhà sẵn canh gà, vốn dĩ là chuẩn hoành thánh nhỏ nhân canh gà cho ba đứa nhỏ.
Bà bảo Chu Thời Huân mang đến cho Triều Dương, còn dặn dò: “Cái đứa nhỏ , chính là lời, hai hôm nay trời còn lạnh, nó len lén cởi quần len , mà bệnh cho ? Con bảo nó uống hết chỗ súp gà , tối hầm thêm chút súp xương bỏ thêm nhân sâm, bồi bổ cho nó thật .”
Chu Hồng Vân cũng ở một bên : “Cái đứa nhỏ chính là quý trọng thể, hôm qua cũng nó mặc quá ít, vì mà cần cả thể nữa.”
...
Chu Thời Huân trở phòng bệnh, Chu Triều Dương hơn nhiều, ảnh hưởng bởi tối qua, đang với Thịnh An Ninh, cuối cùng vui vẻ uống hết súp gà, vội vàng xuất viện: “ cảm thấy bây giờ khỏe , chúng về nhà , một chút ít cũng ở tại bệnh viện, cái hương vị quá khó ngửi.”
Thịnh An Ninh đồng ý: “Vẫn là quan sát thêm cả đêm nữa, đợi sáng sớm ngày mai mới thể về nhà.”
Chu Triều Dương lời: “Được, chị cũng coi như là bác sĩ, sẽ lời chị, bất quá Chị dâu, tối chị ở đây ngủ với , một sợ hãi.”
Thịnh An Ninh ý kiến: “Tốt, một hồi để đại ca ngươi trở về, sáng sớm ngày mai chúng xuất viện về nhà là .”
Đợi Chu Thời Huân rời , Chu Triều Dương tiếp tục chủ đề với Thịnh An Ninh: “Chị Lục gia kế thừa gia sản? Trước còn thèm, bọn nếu cứ như , thật sự chính là . Cho dù ném hết những thứ đó xuống biển cả, cũng sẽ để bọn đạt mục đích.”
Thịnh An Ninh cũng cảm thấy nên như : “, dám dùng thủ đoạn đê tiện như thế, một phân tiền cũng đừng hòng để bọn vớt .”
Chu Triều Dương nghĩ một chút: “Lục Trường Phong cũng bởi vì sự kiện mà trở về ?”
Nói đến đây, Thịnh An Ninh đột nhiên nghĩ đến còn một sự kiện với Chu Triều Dương, đó chính là Lục Trường Phong chuyện xảy lúc cô bệnh.
Cuối cùng sợ với Triều Dương, với cái tính cách bốc đồng của cô , sợ rằng Lục Trường Phong thua, cũng sẽ vội vội vàng vàng chạy đến Ma Đô.
Ma Đô, đó chính là địa bàn của Lục gia, nếu qua đó vạn nhất xảy lầm lổi, thể phiền phức .
Lời đến bên miệng nuốt xuống, đổi sang một chủ đề khác: “Ngày mai em xuất viện nghỉ ngơi hai ngày , Nhị Ca giúp em xin nghỉ .”
Chu Triều Dương ý kiến, dù cô cũng loại xem công việc là mạng sống, đối với công việc như si như cuồng: “Vừa lúc nghỉ ngơi hai ngày, thể ở nhà chơi với An An.”
Buổi tối, hai khi rửa mặt chải đầu, lúc chuẩn nghỉ ngơi, Thịnh An Ninh thấy tiếng động ở hành lang.
Ban đầu cô nghĩ là y tá kiểm tra phòng, đó thấy tiếng bước chân tạm nghỉ một cái ở cửa phòng bệnh, xoay rời .
Cô nhỏ giọng hỏi Chu Triều Dương: “Em thấy tiếng bước chân ?”
Chu Triều Dương đang giũ chăn, Thịnh An Ninh xong ngây một chút: “Chị dâu, chị đừng dọa , bệnh viện ma đấy.”
Thịnh An Ninh bật : “Ở ma, xem.”
Vừa cô về phía cửa phòng bệnh, còn đến cửa phòng bệnh.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Cửa phòng bệnh đột nhiên gõ, khiến Thịnh An Ninh và Chu Triều Dương hề phòng đều nhảy dựng lên.
--------------------