Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 428: Giúp cô ấy tranh thủ một tương lai

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trên núi đổ tuyết, may mắn nhờ chiếc đèn pin tài xế đưa cho, Lục Trường Phong mới tìm đường nhỏ lên Miếu Sơn Thần.

 

Sở dĩ quen thuộc nơi , bởi vì Đại học Quốc phòng gần đó cách đây xa, từng học ở đó hai năm. Đùi âm ỉ đau, nhưng màng đến, nhanh hơn bước chân lên núi.

 

Miếu Sơn Thần đổ nát giữa sườn núi, trong đêm tối trông như một con quái vật đang xổm ở đó.

 

Trong miếu cũng thấy nửa điểm ánh đèn, Lục Trường Phong chắc Chu Triều Dương thật sự ở đây .

 

Anh tắt đèn pin, ở cửa, ngừng thở lắng động tĩnh bên trong. Lờ mờ thấy tiếng hô hấp, ngoài tiếng tuyết rơi lách tách.

 

Cho nên, trong phòng .

 

Anh cẩn thận qua, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ cũ nát, liền thấy ú ớ phát tiếng.

 

Lục Trường Phong thích nghi với ánh sáng tối, lờ mờ thấy đường nét trong phòng, cùng với bóng dáng đang động đậy cây cột.

 

Anh vội vàng bật đèn pin lên, liền thấy Chu Triều Dương trói cột, đang cố sức giãy giụa.

 

Lục Trường Phong xác định trong phòng còn những khác, nhanh ch.óng tới tháo chiếc khăn trong miệng Chu Triều Dương , cởi dây trói .

 

Chu Triều Dương khôi phục tự do, cảm giác vốn đông cứng, càng ngừng xoa đôi tay cứng ngắc, kinh ngạc Lục Trường Phong, nhưng nên .

 

thế nào cũng ngờ, đến cứu cô là Lục Trường Phong.

 

Lục Trường Phong thấy Chu Triều Dương lạnh đến mức run rẩy, ném cây gậy chống sang một bên, cởi áo khoác ngoài quấn lấy cô : “Cô là ai trói cô đến đây ?”

 

Chu Triều Dương , chỉ là nửa đêm nay đông lạnh ở bên ngoài, mở miệng răng nhịn đ.á.n.h , cô lắc đầu.

 

Lục Trường Phong quấn c.h.ặ.t áo bông cho cô : “Đi ?”

 

Chu Triều Dương nhanh ch.óng gật đầu, run run mở lời: “Đi , , chỉ là... quá lạnh, thả lỏng một chút.”

 

cẩn thận hoạt động một chút tại chỗ, mới cảm thấy tay chân cứng ngắc khôi phục tri giác: “Anh tới đây? Đại ca của bọn họ ?”

 

Lục Trường Phong gật đầu: “Bọn họ , tìm cô . là nhận mẩu giấy do khác nên mới tới.”

 

Chu Triều Dương giờ hồi phục một chút, ngẫm quá trình bắt cóc, liền cảm thấy bản ngu xuẩn và sơ ý.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Sáng sớm, sắp đến cổng đơn vị, một đứa nhỏ đưa cho cô một phong thơ, bên cho cô một việc, bảo cô tan tầm thì đến Công viên T.ử Trúc Viện gần đó.

 

Nói việc liên quan đến chuyện tình bất luân giữa Lục Trường Phong và cô .

 

Chu Triều Dương luôn luôn thông minh, chỉ là khi thấy tên Lục Trường Phong, đầu óc cô đột nhiên còn tỉnh táo nữa, cho nên khi tan tầm, cô mang nỗi lòng nặng trĩu đến công viên.

 

Không ngờ, công viên, cô liền cảm thấy cổ nhói nhói một cái, tiếp đó mắt tối sầm, lúc tỉnh trói ở đây.

 

Cứ tưởng đối phương sẽ đông lạnh cô đến c.h.ế.t, ngờ Lục Trường Phong đến cứu cô .

 

Lục Trường Phong kéo tay cô cửa, Chu Triều Dương đột nhiên biến đổi sắc mặt, trong cơ thể một cảm giác xa lạ, khiến thoáng cái trở nên mềm nhũn, còn một cổ hỏa khí từ bụng xông lên.

 

Thiêu đốt khiến cảm thấy khô nóng.

 

Lục Trường Phong thấy Chu Triều Dương đột nhiên , hơn nữa còn dùng hai tay ôm lấy cây cột: “Cô ? Là chỗ nào thoải mái?”

 

Chu Triều Dương một dự cảm , sự khác thường của cơ thể khiến cô hổ phẫn nộ, thấy Lục Trường Phong tới, cô vội vàng kêu lên: “Anh đừng qua đây, đừng động.”

 

c.ắ.n răng , liền cảm thấy da đầu từng trận tê dại, sắp khống chế bản nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-428-giup-co-ay-tranh-thu-mot-tuong-lai.html.]

Lục Trường Phong dùng đèn pin chiếu mặt Chu Triều Dương, thấy gò má cô ửng đỏ bất thường, cùng với việc cô c.ắ.n c.h.ặ.t môi , đáy mắt dâng lên vẻ xuân tình, cũng đoán xảy chuyện gì.

 

“Cô nhịn xuống, cõng cô bệnh viện.”

 

Lục Trường Phong lúc bởi vì tham gia nhiệm vụ, nhiệm vụ cũng từng tiếp nhận một khảo nghiệm về t.h.u.ố.c, cho nên rõ sự đau đớn mà loại t.h.u.ố.c gây trong cơ thể.

 

Chu Triều Dương là một nữ hài t.ử, chắc chắn chịu nổi sự giày vò như .

 

Đưa tay nắm tay Chu Triều Dương, nhưng Chu Triều Dương từ chối, cô vẫn còn một tia lý trí, thể để Lục Trường Phong đang thương ở chân cõng .

 

cuối cùng vẫn chống từng đợt d.ư.ợ.c lực ập đến cơ thể, ý thức bắt đầu tan rã.

 

Cô vẫn ôm c.h.ặ.t lấy cây cột, mặt dán cây cột lạnh như băng, cố gắng giữ cho đầu choáng.

 

Lục Trường Phong cứ như tiếp nữa căn bản , một tay chống gậy, một tay dùng sức kéo Chu Triều Dương lòng, đó vác cô lên vai như vác bao tải bột mì.

 

Chu Triều Dương giãy giụa, nhưng một chút ít sức lực cũng dùng , tay chân mềm nhũn như bông, chút sức lực nào, chỉ thể tùy ý Lục Trường Phong vác .

 

Sơn đạo vốn khó , nếu chân Lục Trường Phong thương, cõng Chu Triều Dương xuống vấn đề gì, nhưng bây giờ chân thương, buổi tối nhiều đường, lúc vác Chu Triều Dương hết sức cố hết sức.

 

Một đường lảo đảo vấp ngã tới chân núi, tài xế xe tải thế mà vẫn , thấy Lục Trường Phong vác một tới, vội vàng nghênh đón lên: “Anh, đây là tình huống gì? Anh đến cứu ? lo một hồi xuống thể về, cho nên ở đây chờ một hồi.”

 

Lục Trường Phong tránh bàn tay hảo tâm của tài xế chìa : “Mở cửa xe, đặt cô lên, cảm ơn.”

 

Tài xế ngừng mở cửa xe: “Mau mau mau, cô gái thương , thấy bình thường, chân chứ.”

 

Vừa cằn nhằn , giúp Lục Trường Phong đỡ Chu Triều Dương ghế phụ lái.

 

Tài xế lái xe, Lục Trường Phong ngăn : “ lái.”

 

Ngẫm kỹ thuật lái xe của Lục Trường Phong lúc đến, lúc tuyết lớn hơn, lái xe trở về nhất định thật lâu, tình trạng cô gái , cho nên điều bò thùng xe chờ.

 

Lục Trường Phong khởi động xe, Chu Thời Huân và Chu Loan Thành lái xe chạy tới.

 

Thuận lợi đưa Chu Triều Dương bệnh viện, một cái kiểm tra cho Lục Trường Phong.

 

Bác sĩ nhịn mắng Lục Trường Phong: “Anh cái chân nữa ? Nếu còn giày vò tiếp nữa, sẽ khập khiễng đấy.”

 

Đợi bác sĩ lao thao một phen rời , Chu Loan Thành cũng từ phòng bệnh của Chu Triều Dương qua: “Bên Triều Dương tiêm t.h.u.ố.c an thần, đợi d.ư.ợ.c lực qua .”

 

Chu Thời Huân nhíu mày: “Đây là ai hại Triều Dương? Tại thông báo cho ?”

 

Chu Loan Thành cũng Lục Trường Phong, trong lòng suy đoán nhưng mong suy nghĩ, nếu Lục Trường Phong và Chu Triều Dương hôm nay xuống từ trong miếu, sẽ là cái dạng gì hậu quả.

 

Lục Trường Phong trầm mặc một chút: “Có hủy hoại và Triều Dương, nếu cái scandal như , ông nội nhất định sẽ giao tài sản cho cô .”

 

Nói cho cùng, bất quá là vì một cái lợi.

 

Chu Loan Thành chút tức giận, nếu sự trong sạch của Triều Dương hủy trong tay Lục Trường Phong, truyền ngoài Triều Dương còn thế nào sống đây?

 

Bọn họ chính là huyết thống.

 

“Thật là quá đê tiện! Cho dù nhà họ Lục một núi vàng, chúng cũng hiếm lạ!”

 

Lục Trường Phong chế nhạo một chút: “Bất quá, tính toán của bọn họ cuối cùng cũng sẽ thất bại, bởi vì cũng con trai của Lục Kiến Sâm.”

 

--------------------

 

 

Loading...