Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 427: Chi bằng đừng nghe
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông ở phòng phát thư vẫn còn ấn tượng sâu sắc với Chu Triều Dương, chủ yếu là vì cô gái mỗi tan tầm đều híp mắt chào hỏi ông, đôi khi buổi trưa còn lấy thêm hai cái bánh bao trong căng tin mang qua cho ông.
Không từ cô bà nhà ông sức khỏe , mấy hôm còn tặng ông một lon sữa mạch nha, bảo ông mang về bồi bổ cho bà.
Cho nên ông thể nhớ rõ ràng rằng chiều hôm nay thấy Triều Dương tan tầm.
Lục Trường Phong nhíu mày: “Sáng nay cô ?”
Ông gật đầu: “Sáng nay , còn chào hỏi , buổi trưa căng tin liên hoan, bảo qua sớm lấy cơm.”
Nói xong, chính ông cũng thấy khó hiểu, thấy Chu Triều Dương tan tầm nhỉ?
Lục Trường Phong hỏi thêm nữa, vội vàng , vội vã về phía Chu gia, vì chống gậy, vẫn bất tiện, nên tốc độ cũng chậm ít.
Giữa đường thì gặp Chu Thời Huân, Chu Thời Huân cũng đang tìm Chu Triều Dương.
Anh tan tầm về nhà, thấy Chu Triều Dương , ban đầu còn tưởng cô công việc chậm trễ, nhưng chờ đến lúc sắp ngủ mà vẫn về, chuyện vô cùng bình thường.
Cho nên mới ngoài xem .
Lục Trường Phong thấy Chu Thời Huân, liền hỏi thẳng: “Chu Triều Dương về ?”
Chu Thời Huân lắc đầu: “Chưa.”
Dự cảm trong lòng Lục Trường Phong ngày càng mãnh liệt: “ đến đơn vị cô , tan tầm hết .”
Chu Thời Huân nhíu mày, Chu Triều Dương xảy chuyện ?
Anh bảo Lục Trường Phong về nhà khách, còn thì tìm Chu Loan Thành, nếu là Lục gia gây chuyện, thì nhất định sẽ chuyện nương tay.
Chỉ cần bắt Chu Triều Dương , sẽ cho cô cơ hội sống sót trở về.
Chu Loan Thành vẫn còn đang tăng ca ở đơn vị, Chu Triều Dương về nhà, cũng , màng đến chuyện khác, theo Chu Thời Huân ngoài.
Mượn xe của đơn vị, lái xe đến đơn vị Chu Triều Dương để tìm hiểu tình hình.
Chu Loan Thành đầu tiên cảm thấy căng thẳng: “Lục gia, nếu dám hạ độc thủ với Triều Dương, nhất định sẽ tha cho bọn họ.”
Chu Thời Huân cảm thấy nhất định là Lục gia: “Triều Dương từ cửa lớn, hoặc là hôm nay cô từ cửa lớn, nhưng ông ở phòng phát thư thấy, điều chứng tỏ cô tâm trạng , chào hỏi ông .”
Anh Lục Trường Phong , cũng lặp lặp phân tích trong lòng.
Chắc chắn khả năng xảy chuyện trong đơn vị, cho nên, Chu Triều Dương vẫn , chỉ là cô mỗi tính cách đều cởi mở, đều chào hỏi ông ở cổng.
Hôm nay thể vì chào hỏi, nên ông thấy cô.
Tại chào hỏi, chứng tỏ cô tâm sự, tâm trạng .
Chu Loan Thành Chu Thời Huân phân tích xong: “Triều Dương đứa nhỏ , tuy rằng nghịch ngợm bốc đồng, nhưng cũng nặng nhẹ, sẽ vì tâm trạng mà trở về nhà.”
Hai đến đơn vị Chu Triều Dương, hỏi ông ở phòng phát thư một ít tình hình, tìm đến lãnh đạo và đồng nghiệp cùng văn phòng của Chu Triều Dương, chứng minh hôm nay cô hề xảy chuyện gì thoải mái ở đơn vị.
Chỉ là một cô gái bàn việc sát bên Chu Triều Dương, cung cấp một manh mối quan trọng: “Sáng nay Triều Dương xem một tờ giấy nhỏ, đó suốt ngày đều vẻ buồn bực vui, hỏi cô , cô cũng .”
Cho nên, tờ giấy nhỏ là mấu chốt, là ai đưa tờ giấy nhỏ ?
Chu Loan Thành và Chu Thời Huân cũng trở về nhà, sợ Chung Văn Thanh và những khác sẽ càng lo lắng, hai quyết định chia tìm.
...
Lục Trường Phong trở về phòng cũng yên, từng loại cảm xúc bực bội , khiến căn bản thể tĩnh tâm.
Anh trải qua vô cuộc chiến lớn nhỏ, nhưng bao giờ khiến hoảng loạn đến mức .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-427-chi-bang-dung-nghe.html.]
Anh trong phòng, tiếng gậy chống gõ xuống sàn nhà thùng thùng.
Gần mười hai giờ, nhân viên phục vụ đến gõ cửa, mang lên một phong thơ: “Vừa một đàn ông đến, giao phong thơ cho .”
Nhân viên phục vụ ngáp, thấy Lục Trường Phong nhận lấy thư, liền dụi mắt xuống lầu.
Lục Trường Phong nhíu mày tháo phong thư , liền thấy bên trong chỉ nửa tờ giấy trắng, đó một địa chỉ, dặn dò bảo một .
Địa chỉ ở miếu Sơn Thần phía Tứ Vương phủ.
Mặc dù đầu đuôi, cũng tại bảo một , nhưng Lục Trường Phong mơ hồ cảm thấy, tờ giấy liên quan đến Chu Triều Dương.
Căn bản nghĩ nhiều, mặc áo khoác ngoài , chống gậy cửa, vốn dĩ nhờ phục vụ viên thông báo cho Chu Loan Thành, cuối cùng sợ lén lút theo dõi.
Bất quá, cũng một tờ giấy trong phòng, hy vọng Chu Thời Huân thể thấy sớm.
Mười hai giờ đêm khuya, đường bộ, tĩnh lặng chỉ tiếng cú mèo thỉnh thoảng truyền tới vài tiếng kêu t.h.ả.m thiết.
Đèn đường lờ mờ, bóng dáng chập chờn.
Lục Trường Phong nếu dựa bản bộ, đến trời sáng cũng tới chỗ đó, nên tìm một chiếc xe mới .
Anh về phía con phố sầm uất nhất một đoạn, thấy xe của công ty vận tải, hề nghĩ ngợi, ngay giữa đường buộc chiếc xe dừng .
Thế nhưng Lục Trường Phong khí thế bức , ở đó, ánh mắt lạnh như sương lạnh, khiến khỏi sinh cảm giác kính sợ.
Ban đầu tài xế còn hung hăng mắng , nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lục Trường Phong, bỗng chốc dám lớn tiếng, còn ngoan ngoãn lời đưa Lục Trường Phong đến nơi .
Nửa đêm về sáng, bầu trời âm u, còn bắt đầu lất phất tuyết rơi.
Xe ô tô của tài xế lắp xích chống trượt, cũng dám lái quá nhanh.
Lục Trường Phong cau c.h.ặ.t mày, chiếc xe đang bò như rùa: “Anh dừng , lái.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Tài xế vui, xe giống như khẩu s.ú.n.g trong tay chiến sĩ, thể tùy tiện đưa cho khác? Nói , lỡ xe xảy vấn đề, giao đãi với công ty thế nào.
“Chân như , thể lái xe ?”
Giọng Lục Trường Phong lạnh mấy phần, đó là mệnh lệnh: “Dừng xe, lái!”
Tài xế hiểu cảm thấy sống lưng lạnh toát, ngoan ngoãn tấp lề đường dừng xe.
Sau khi đổi chỗ với Lục Trường Phong, đùi thương của , vẫn lo lắng, bất quá mở miệng cũng thật cẩn thận: “ thấy chân còn đang bó bột, dễ xảy nguy hiểm lắm.”
Lục Trường Phong thèm để ý đến , cằm căng c.h.ặ.t, khởi động xe, côn phanh , cuối cùng đạp ga, chiếc xe trực tiếp vọt ngoài.
Sợ đến mức tài xế nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe: “Anh chậm , chậm !”
Chỉ thấy chiếc xe giống như một con rắn, lượn lờ phóng nhanh con đường trơn trượt.
Tài xế nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, sợ đến mức mặt tái mét: “Ông , chậm , nhanh như dễ xảy sự cố lắm, một hồi phanh kịp .”
“Ông , mới ở công ty vận tải, nếu xe hỏng, sẽ mất việc mất, á á á.”
Cảm giác chiếc xe như đang lướt mặt đường, tài xế thể bất kỳ lời nào, chỉ lo thét ch.ói tai.
Lục Trường Phong chỉ dùng hơn mười phút đến chân núi, dừng xe xuống xe, ngẩng đầu tài xế vẫn đang ở ghế phụ, mặt tái nhợt: “Ngày mai đến Thị Nhất Chiêu tìm , tên Lục Trường Phong, bất kỳ tổn thất nào sẽ chịu trách nhiệm.”
Nói xong, chống gậy về phía sườn núi.
Tài xế Lục Trường Phong nghề gì, nhưng khí thế cả khiến cảm thấy chính trực lẫm liệt, chắc chắn cướp đường, do dự một chút, cũng run rẩy nhảy xuống xe: “Đồng chí, đưa đèn pin .”
--------------------