Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 425: Mơ hồ khó đoán

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Trường Phong hiếm khi thấy vẻ mặt quái lạ mặt Chu Thời Huân, cứ như thể trong tháng đó, chuyện gì đó thể lộ ngoài: “Sao thế? Là chuyện thể ?”

 

Chu Thời Huân ngẫm nghĩ một chút: “Cũng thể, chỉ cần hối hận là , phòng .”

 

...

 

Trong một giờ tiếp theo, Chu Thời Huân kể chi tiết cho về những hành vi ngây thơ của Lục Trường Phong trong thời gian đó, và cả hành vi đuổi theo Chu Triều Dương gọi là Chị nữa.

 

Lục Trường Phong từ một khuôn mặt kinh ngạc đến thể tin , cuối cùng sắc mặt cũng trở nên quái lạ, nheo mắt Chu Thời Huân: “Anh chắc chắn, cố ý bịa đặt về ? Hủy hoại thanh danh của .”

 

Chu Thời Huân lạnh: “Anh thể hỏi thử xem, chuyện vốn dĩ cũng thể giấu bao lâu, chỉ là Triều Dương sợ khó xử nên mới cho chúng , ai ngờ cứ nhất quyết .”

 

Lục Trường Phong vẫn thể chấp nhận , ngây thơ đến mức đuổi theo Chu Triều Dương gọi là Chị, còn ngày nào cũng cửa sổ đợi Chu Triều Dương tan tầm.

 

Nghĩ đến tuổi tác của , và cả khuôn mặt già dặn , chuyện ngây thơ như , cái cảnh tượng đó thể nào hình dung nổi, mà nếu hình dung thì chỉ hai chữ, kinh khủng.

 

Chu Thời Huân kể thêm chuyện tìm Chu Triều Dương, đ.á.n.h với nửa đêm, và suýt chút nữa đ.â.m c.h.ế.t ở Hương Sơn.

 

“Lúc đó , lời ai cũng , chỉ lời Triều Dương thôi, ngày nào cũng đuổi theo gọi là Chị, cô về nhà muộn một hồi là giận dỗi.”

 

Lục Trường Phong xua tay: “Được , cần nữa.”

 

Sắc mặt vô cùng khó coi, bất kể là thật , cũng suy nghĩ, đoạn hồi ức thật sự là, quên thì cứ quên .

 

Thật sự thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đuổi theo Chu Triều Dương gọi là Chị.

 

Hơn nữa, trong nhận thức của , và Chu Triều Dương vẫn còn xa lạ, chỉ là em gái của Chu Thời Huân, từng đồng nghiệp một đoạn thời gian, ngoài hề thiết gì nhiều.

 

Tại lúc mất trí nhớ thể hành vi ngây thơ như chứ.

 

Chu Thời Huân khuôn mặt phiền muộn của : “Anh còn gì nữa ? Có cần kể cho ?”

 

Lục Trường Phong thấy thích thú gì khi đáp Chu Thời Huân: “Anh về , ở một một hồi.”

 

Chắc chắn là thể tĩnh táo , nhưng cũng đối mặt với Chu Thời Huân.

 

Sau khi Chu Thời Huân , Lục Trường Phong dựa giường, thỉnh thoảng ngẫm mấy cảnh tượng mà Chu Thời Huân kể, càng nghĩ càng đau đầu, thể bám dính lấy Chu Triều Dương như chứ.

 

Điều khiến đối mặt với Chu Triều Dương đây, thảo nào hôm đó Chu Triều Dương gặp , trong mắt sự nhẫn nhịn và buồn bã.

 

Nghĩ đến Chu Triều Dương, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái, kèm theo từng trận đau nhói.

 

...

 

Chu Thời Huân về nhà cũng kể với Thịnh An Ninh, với Lục Trường Phong về những chuyện xảy trong thời gian mất trí nhớ.

 

Thịnh An Ninh kinh ngạc: “Không ? Sao ? Thế thì Triều Dương sẽ ngượng ngùng dám đối mặt với Lục Trường Phong nữa.”

 

Chu Thời Huân nghĩ như : “Nếu ngượng ngùng thì cũng là Lục Trường Phong ngượng ngùng mới đúng, lớn từng đó , đuổi theo một cô gái nhỏ gọi là Chị, còn mặt mũi nào gặp Triều Dương nữa?”

 

Sau thể tránh thì chắc chắn sẽ cố gắng tránh, như cũng đỡ khiến Triều Dương khó chịu trong lòng.

 

Thịnh An Ninh ngẫm cũng , liền chút mong chờ: “Vậy khi Lục Trường Phong chuyện, biểu cảm gì?”

 

Chu Thời Huân ngẫm sắc mặt của Lục Trường Phong lúc đó: “Đại khái là như thể đ.á.n.h đổ cả mâm màu vẽ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-425-mo-ho-kho-doan.html.]

Thịnh An Ninh bật khúc khích: “ thật sự quá tò mò, ha ha, nếu thể thấy thì chắc chắn sẽ đặc sắc.”

 

Hai vợ chồng bàn luận nhỏ nhẹ một phen trong phòng, đó Thịnh An Ninh cũng kể chuyện cho Chu Triều Dương , dù đó cũng là chuyện khả năng xảy , chỉ khiến Chu Triều Dương gánh nặng tâm lý, thấy Lục Trường Phong cũng mất tự nhiên.

 

Chi bằng cứ để cô , cứ yên lặng sống cuộc sống gia đình tạm của .

 

Chỉ là cô , duyên phận giữa Chu Triều Dương và Lục Trường Phong, là thứ trốn cũng thoát .

 

Đơn vị Chu Triều Dương đang , cách nhà khách Lục Trường Phong ở xa, nhưng cô cũng nghĩ tan tầm sẽ gặp.

 

Nhìn thấy bên đường bán cá, còn khá tươi, cô nghĩ mua hai con mang về. Dừng xe đạp , mua cá xong, treo lên ghi đông chuẩn đẩy xe thì thấy Lục Trường Phong chống gậy, bên đường, ngây về phía cô.

 

Trong biểu cảm tựa hồ còn mang theo một tia bối rối.

 

Chu Triều Dương cảm giác lầm , bất quá gặp, chào hỏi hình như cũng tiện. Cô đẩy xe đạp qua chào Lục Trường Phong: "Anh họ, ngoài mua đồ ?"

 

Một tiếng Anh họ, khiến sắc mặt Lục Trường Phong càng khó coi hơn. Anh hắng giọng: "Ừm, cô tan tầm ?"

 

Nói xong, mặt nóng bừng. Ngẫm lúc theo Chu Triều Dương gọi Chị, nhịn lập tức rời khỏi Kinh thị, vĩnh viễn gặp những .

 

Chu Triều Dương cũng hiểu Lục Trường Phong hôm nay chút cổ quái, bất quá vẫn nhiệt tình mời đến nhà ăn cơm: "Đại ca của cũng ở nhà, tối cùng đến nhà ăn cơm ?"

 

Lục Trường Phong nghĩ cũng mà từ chối: "Không cần, còn sớm, cô về ."

 

Chu Triều Dương cũng cảm thấy hai gì để , gật đầu, khi chào tạm biệt thì đạp xe rời .

 

Lục Trường Phong tại chỗ, bóng lưng Chu Triều Dương đạp xe rời , đột nhiên nhớ tới lời Liễu Cẩm Vân , bảo cưới Chu Triều Dương.

 

Nguyên lai cô cũng .

 

Cưới Chu Triều Dương là khả năng, cô là mặt trời nhỏ tươi sáng rực rỡ, sống ở nơi tươi sáng, còn , xuất như rãnh nước bùn lầy, là nơi ánh mặt trời vĩnh viễn chiếu tới .

 

Trong lòng chút khó chịu, là một loại khó chịu nên lời.

 

Bởi vì chuyện trong thời gian mất trí nhớ, Lục Trường Phong ngay cả Chu Thời Huân cũng gặp, một ở trong phòng im lặng tiêu hóa nhiều ngày.

 

Thịnh An Ninh nguyên bản nghĩ cùng Chu Thời Huân xem Lục Trường Phong một chút, bộ dạng bối rối của , chính là khai giảng thật sự bận quá.

 

Mà Mộ Tiểu Vãn cũng Pháp y hệ, hai gặp mặt một cũng khó khăn.

 

Thịnh An Ninh chỉ bận học tập, còn bận điều giải quan hệ giữa Thịnh Thừa An và Thịnh Minh Viễn. Hai gần đây vì chuyện ăn, từ niềm vui nhân đoàn tụ lúc ban đầu, biến thành hiện tại gặp mặt là tranh cãi.

 

Thịnh Minh Viễn cũng hiểu , Thịnh Thừa An nên theo đến Ma Đô ăn, bất kể gì, điểm xuất phát hiện tại cũng sẽ cao hơn nhiều.

 

Thịnh Thừa An cũng hiểu , phía nam, đến đặc khu kinh tế đó xông pha một chút. Cái gì cũng chỉ mới bắt đầu, chỉ cần dám, nhất định thể kiếm thùng vàng đầu tiên.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Cũng thể lập nghiệp ở phía nam, kiếm đủ tiền , về Ma Đô hoặc Kinh thị cũng .

 

Thịnh Minh Viễn cũng tức giận: "Anh luôn lời khuyên, rõ ràng con đường dễ dàng hơn , hơn nữa bắt đầu từ Ma Đô, điểm xuất phát của sẽ cao."

 

Thịnh Thừa An cho là đúng: " cần điểm xuất phát cao, cảm thấy ở bất luận cái gì nơi nào, cũng thể khá. Chỉ cần kết quả giống , vẫn càng nguyện ý rèn luyện bản một chút, hơn nữa thế giới , nhiều chuyện cũng chúng quen thuộc, nguyện ý khiêu chiến và thử."

 

Nói xong Thịnh An Ninh: "Em gái, em xem?"

 

--------------------

 

 

Loading...