Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 422: MỘT TIẾNG ANH HỌ
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Thời Huân là giỏi che giấu tâm sự, cho nên bất kỳ suy nghĩ nào, ai thể , bao gồm cả Thịnh An Ninh.
Cho nên Thịnh An Ninh cảm thấy cô , Chu Thời Huân chắc hẳn phát hiện bất kỳ vấn đề gì.
Lúc giúp Lâm Uyển Âm nấu cơm, cô tò mò hỏi một câu: “Anh trai con hai hôm nay đến ạ?”
Lâm Uyển Âm thấy tên con trai thì đau đầu: “Đến chứ, hôm qua còn qua đây , cãi một trận với bố con.”
Thịnh An Ninh kinh ngạc: “Vì ạ?”
“Anh con qua Tết xong thì miền Nam ăn, cảm thấy vẫn là phía Nam bắt đầu phát triển, cũng dễ phất lên nhất. Ý của bố con là, bây giờ ông mang ít tiền về, cũng định đầu tư ở Ma Đô, bảo con đến lúc đó theo ông cùng . Dù nhà họ Thịnh chúng vẫn luôn phát triển ở Ma Đô. Hiểu về Ma Đô sẽ nhiều hơn một chút.”
“Hơn nữa xét về lâu dài, sớm giành địa vị ở Ma Đô, mua đất ở trung tâm thành phố, cho dù là phát triển bất động sản dùng việc khác, đều là chuyện chắc chắn thắng.”
Trước công ty nhà họ Thịnh đều do Lâm Uyển Âm quản lý, còn Thịnh Minh Viễn một lòng dốc sức sự nghiệp y học mà ông yêu thích. Cho nên bà cũng hiểu về việc buôn bán, hơn nữa ủng hộ suy nghĩ của Thịnh Minh Viễn.
Cho nên bà về phía chồng.
Thịnh An Ninh là ngoài nghề đối với việc buôn bán, giống như khi cô xuyên đến đây, từng nghĩ đến việc ăn vặt, quần áo gì đó để phát tài, bởi vì cô căn bản .
Lúc lời Lâm Uyển Âm , cô còn biện hộ Thịnh Thừa An: “Mẹ, lẽ suy nghĩ của cũng đúng thì ? Anh thiên tài kinh doanh, để thử sức .”
Lâm Uyển Âm bật : “Con đó, đúng là con gái ngốc. Cái gọi là thiên tài kinh doanh, cũng cần môi trường phối hợp, với môi trường hiện tại, quan hệ nhân mạch, dựa buôn bán nhỏ mà lập nghiệp, thì một con đường dài.”
Thịnh An Ninh vẫn về phía Thịnh Thừa An: “Con thấy con lợi hại, bố đừng lo lắng nữa. Nói , bố vẫn về Ma Đô ạ? Vậy con ?”
Lâm Uyển Âm bất đắc dĩ: “Tóm là , qua Tết bố con sẽ . Nếu vì tìm Đa Đa, lẽ cũng sẽ đến Kinh Thị. con yên tâm, tạm thời sẽ , để bố con chạy chạy về thăm chúng .”
Thịnh An Ninh bĩu môi: “Con vẫn hy vọng một nhà chúng ở cùng .”
Lâm Uyển Âm liền : “Ai bảo con lập gia đình ? Hay là đến Ma Đô tìm cho con một đối tượng, một nhà chúng cùng đến Ma Đô.”
Thịnh An Ninh trong lòng bố vẫn nhớ đến Ma Đô, dù bọn họ là Ma Đô sinh và lớn lên.
Còn cô, hình như chấp niệm sâu sắc với gia đình như , chỉ cần nhà, cảm thấy ở cũng .
Ăn xong cơm trưa, Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân dẫn theo con cái rời , cô bế một, Chu Thời Huân bế hai, đường trở về cũng khá tráng lệ.
Lâm Uyển Âm đút táo nghiền cho Đa Đa, với Thịnh Minh Viễn: “Chu Thời Huân thật sự tệ, tuy rằng nhiều, nhưng đủ tinh tế, xem lúc ăn cơm, con gái bảo bối của nhấc tay, nó đưa chén . Còn gắp đùi gà cho An Ninh .”
Làm tùy ý, là trong cuộc sống thường xuyên như .
Thịnh Minh Viễn cũng đồng tình: “Quả thật tệ, nhưng Chu Thời Huân cũng là thông minh, e rằng sớm đoán một manh mối.”
Lâm Uyển Âm sững sờ một chút: “Tại như ?”
Thịnh Minh Viễn thở dài: “An Ninh đổi lớn như , thông minh như Chu Thời Huân, hề nghi ngờ một chút nào ?”
Điều căn bản hợp lý, nếu là sơ ý đại khái lẽ còn thể sự thông minh vặt của Thịnh An Ninh lừa gạt.
là Chu Thời Huân, điều đó rõ ràng là khả năng.
Lâm Uyển Âm càng kinh ngạc hơn: “Ý là Chu Thời Huân phận của An Ninh, cũng mối quan hệ giữa chúng ?”
Thịnh Minh Viễn gật đầu: “Tuy thể xác định, nhưng nhất định đoán điều gì đó. Chúng , thì để An Ninh thử xem giao tiếp mặt bên với một chút.”
Miễn cho sự tình gì, Chu Thời Huân ở vị trí động.
Lâm Uyển Âm nhưng thật một chút ít cũng lo lắng khi Chu Thời Huân sẽ coi một nhà bọn họ như quái vật, ngược chút vui vẻ: “Anh đừng , An Ninh nhà chúng thật sự ánh mắt.”
Thịnh Minh Viễn chút đau đầu Vợ, cô nhưng thật tâm lớn.
……
Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân trở về, đường vẫn vui vẻ, trò chuyện với Chu Thời Huân về Đa Đa, cuối cùng trò chuyện đến công tác của .
Tuy rằng cô thiên phú gì phương diện ăn, hơn nữa khát vọng đối với tiền tài lớn lắm, chủ yếu là bởi vì chỗ dựa đủ nhiều, cho nên cô vẫn kiên trì theo đuổi của , một gã bác sĩ khoa não nhất.
“ nghĩ lẽ lúc thanh nhàn nhất, chính là hai năm học .”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Thời Huân vẫn vô cùng ủng hộ công tác và học tập của Thịnh An Ninh: “Đợi cô nghiệp, ba đứa nhỏ bọn cũng thể nhà trẻ.”
Thịnh An Ninh tâm tình , rộ lên: “ còn tưởng sẽ để một bệnh viện thanh nhàn một chút ít, đó mỗi ngày thể đúng giờ tan tầm, như là thể chăm sóc gia đình và con.”
Chu Thời Huân chút kinh ngạc: “Tại sẽ nghĩ như ? Cô là một độc lập, cần công tác và sinh hoạt của riêng , như cô mới thể cảm thấy vui vẻ.”
Thịnh An Ninh oa một tiếng: “Chu Trường Tỏa, chẳng ngờ nha, tư tưởng giác ngộ của cao như .”
Chu Thời Huân bất đắc dĩ, nhưng cũng thêm lời nào, chỉ là cưng chiều Thịnh An Ninh.
Hai dẫn con đại viện, liền để Chu Chu và Mặc Mặc, để bọn hai đứa lắc lư , dù cũng mặc nhiều, ngã cũng sẽ đau.
Hơn nữa hai cái Gia hỏa nhỏ còn vô cùng thích bộ, chỉ là thể đường thẳng, , liền khống chế phương hướng, ngang ngược xông thẳng.
Thịnh An Ninh liền hai đứa con trai, giống như hai con chim cánh cụt nhỏ, lắc lư lung tung đường, thỉnh thoảng còn ngã cái m.ô.n.g đ.í.t, cũng nhanh nhẹn bò dậy, tiếp tục phía .
Thịnh Hồng Anh và Cảnh Ái Quốc từ nhà họ Cảnh , vặn liền gặp Chu Thời Huân một nhà năm miệng ăn.
Nhìn Thịnh An Ninh mặc áo bông mặt lụa màu đỏ, bó eo, eo thon lộ rõ, mà mặt càng là tràn đầy nụ vui vẻ, Thịnh Hồng Anh chút cam lòng, nhưng cũng Thịnh An Ninh lúc cô thể chọc.
Ghen tị đến đỏ mắt nhà Thịnh An Ninh cùng cô lướt qua, nhưng coi như thấy cô .
Trong lòng liền nghẹn đến khó chịu, xoay đột nhiên hô Thịnh An Ninh: “Thịnh An Ninh, cô chờ một chút! sự kiện với cô.”
Thịnh An Ninh thấy Thịnh Hồng Anh, nhưng một chút ít cũng chuyện với cô , chỉ là Thịnh Hồng Anh hiện tại, tuổi đến hai mươi, nhưng chút tang thương của bốn mươi tuổi, trong lòng vẫn thống khoái.
Thịnh Hồng Anh thấy Thịnh An Ninh căn bản thèm để ý , hô một tiếng: “Cô , tại với cô, tại ném cô cho Ông ngoại? Bởi vì cô căn bản con của bà .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-422-mot-tieng-anh-ho.html.]
--------------------
Chương 423 Bọn họ chính là con
Thịnh An Ninh thấy chuyện liên quan đến thế của , vẫn tò mò , nhưng ánh mắt Thịnh Hồng Anh lạnh như băng: “Cô nhất là thật đấy.”
Thịnh Hồng Anh nghển cổ trợn mắt Thịnh An Ninh: “ cần thiết lừa cô ? Cô vốn con của , mà là con của dì nhỏ . Dì nhỏ sinh cô xong, bởi vì đều cảm thấy mất mặt, cô chính cũng mặt mũi ở nhà mới , còn vặn sinh một đứa nhỏ giữ , liền ôm cô về nuôi.”
“Cho nên, cô mới thể chút do dự vứt bỏ cô để gả cho bố .”
Nói xong, cô còn chút đắc ý Thịnh An Ninh. Một cô gái kết hôn sinh con riêng, chỉ cần ngoài thôi đủ mất mặt .
Thịnh An Ninh ngược thở phào một : “Thật là như thì thật quá. và nhà các bất luận quan hệ gì, còn ước gì như thế, miễn cho , cô còn là em gái cùng khác bố của , khiến cũng cảm thấy mất mặt.”
Thịnh Hồng Anh vốn nghĩ mặt Chu Thời Huân, mục đích chính là để Thịnh An Ninh mất mặt Chu Thời Huân. Một đứa con riêng phận rõ, ngay cả bố ruột là ai cũng , xem Chu Thời Huân ghét bỏ cô ?
Dù , bố của Thịnh An Ninh còn là hùng, phận khiến cô vẻ vang ít.
Chẳng ngờ, , Thịnh An Ninh một chút ít cũng quan tâm. Nhìn Thịnh An Ninh trong mắt còn mang theo ý chế nhạo, cô càng cam lòng về phía Chu Thời Huân: “Anh thật sự một chút cũng để ý?”
Chu Thời Huân ôm An An, vốn để ý Thịnh Hồng Anh, chỉ cần là Thịnh An Ninh, mới mặc kệ cô là con gái của ai. Lúc thấy Thịnh Hồng Anh đuổi theo hỏi, nhíu mày, vẻ mặt hết sức vui: “Mặc kệ cha là ai, chỉ cần nhà các cô, thì .”
Thịnh An Ninh phụt thành tiếng, chẳng ngờ Chu Thời Huân còn cách chọc tức khác.
Bất quá, Thịnh Hồng Anh mập lên một vòng lớn, cô tặc lưỡi một tiếng: “Để cảm ơn cô cho bí mật , cũng cho cô một lời khuyên. Cô nhất nên bệnh viện kiểm tra thể một chút, cô mập như là bình thường.”
Thịnh Hồng Anh tưởng Thịnh An Ninh đang nhạo cô mập, tức đến mức suýt nữa văng tục: “Không cần cô bận tâm!”
Nói xong, cô hừ hừ giận dỗi bỏ , cũng mặc kệ Cảnh Ái Quốc theo kịp .
Cảnh Ái Quốc mi tâm giật giật, liếc mắt Thịnh An Ninh một cái thật sâu, đó theo Thịnh Hồng Anh rời . Hai bọn họ là tới chúc Tết, cuối cùng bữa tiệc gia đình cũng tan rã trong vui.
Thịnh An Ninh ghét bỏ hai xa, hừ một tiếng, dắt hai đứa nhỏ sớm kiên nhẫn: “Có bệnh ? Tưởng cái là thể thêm phiền phức ?”
Chu Thời Huân nhíu mày suy nghĩ một chút: “Cô thể là thật.”
Thịnh An Ninh cũng hoài nghi tính chân thật: “ cũng nghĩ thể là thật, nếu Trình Minh Nguyệt đối với liền thật sự quá lạnh nhạt.”
Nói xong, cô buông hai đứa nhỏ đang sốt ruột , để bọn chúng tự lảo đảo chạy , đó với Chu Thời Huân: “Thịnh Hồng Anh thật sự bệnh. đầu óc cô bệnh , mà là thể cô bệnh. Cô mập đến mức vô cùng bình thường , xem, sắp hai trăm cân còn gì.”
Chu Thời Huân hiểu: “Có thể là ăn ngon.”
Thịnh An Ninh lắc đầu: “Cô là ăn ngon , cô là hạ độc, cho ăn loại đồ vật vỗ béo. Đến cuối cùng, cô sẽ mập đến mức nổi, sớm muộn gì cũng sẽ khí quan suy kiệt mà c.h.ế.t.”
Chu Thời Huân kinh ngạc: “Em xác định?”
Thịnh An Ninh gật đầu: “Đương nhiên xác định. Màu mắt cô bình thường, cứ mập tiếp nữa như , cũng chỉ thể sống một hai năm.”
Đến lúc đó chính là mập c.h.ế.t, cũng sẽ hoài nghi.
Cho nên, hoài nghi, thể là Cảnh Ái Quốc . Dù đ.á.n.h Thịnh Hồng Anh, cuộc hôn nhân kéo dài cũng ly , cuối cùng chỉ thể dùng biện pháp bỉ ổi như .
Chu Thời Huân tiếp tục hỏi thêm: “Về nhà , thấy Chu Chu té một cái, quần một hồi sẽ ướt mất.”
Thịnh An Ninh chỉ là tò mò một chút, cũng định quản, tuy rằng mạng là chuyện hệ trọng, nhưng liên quan đến chuyện của cô, cô tiên t.ử hạ phàm, đến để phổ độ chúng sinh.
Rất nhanh qua Rằm tháng Giêng, Thịnh An Ninh cũng sắp khai giảng, còn Chu Triều Dương đơn vị báo danh.
Trong lúc , Lục Trường Phong từng đến Chu gia, Chu Triều Dương cũng gặp Lục Trường Phong, ngược Chu Thời Huân và Lục Trường Phong thường xuyên gặp mặt.
Thỉnh thoảng mang về cho Thịnh An Ninh một chút bát quái về Lục gia, bất quá Thịnh An Ninh với Chu Triều Dương, dù cô và Lục Trường Phong cũng khả năng, cho nên dứt khoát nhắc đến tên Lục Trường Phong mặt cô , miễn cho trong lòng cô nổi lên gợn sóng.
Một ngày khai giảng, Chu Loan Thành hiếm hoi trở về, một nhà cuối cùng cũng ăn một bữa cơm đoàn viên.
Chung Văn Thanh nhịn than phiền: “Nghỉ Tết mà con vẫn bận rộn thế? Tết cũng chẳng về nhà ăn mấy bữa cơm, thấy con gầy .”
Thịnh An Ninh liếc mắt Chu Loan Thành một cái, cũng cảm giác mùa đông hình như gầy ít, trong vẻ nho nhã bằng thêm sự thanh nhã, hình như trai hơn.
Chu Loan Thành : “Mẹ, cuối năm án t.ử tương đối nhiều, hơn nữa trong dịp Tết còn xảy mấy vụ án mạng, cho nên nhất định bận rộn một ít.”
Chung Văn Thanh nhíu mày: “Bây giờ lớn mật như ? Rõ ràng cuộc sống ngày càng hơn, còn g.i.ế.c , nếu bắt thì cả đời xong ?”
Cảm thán xong Chu Loan Thành: “Con bận rộn như , khi nào mới lo lắng lo lắng chuyện đại sự cả đời của đây. Bọn giục con, nhưng con cũng vội.”
Chu Loan Thành vẫn : “Không vội.”
Chung Văn Thanh há miệng, câu ‘rốt cuộc con vẫn quên Lạc An Nhiễm ’ cuối cùng vẫn khỏi miệng, cuối cùng chỉ là cảm thán một tiếng: “Vậy con nhanh lên một chút, đừng để cuối cùng những cô gái đều chọn hết .”
Chu Loan Thành gật đầu: “Vâng, đợi con bận xong con sẽ xem xét.”
Chung Văn Thanh đây là qua loa, lầm bầm một tiếng: “Cứ bận rộn như con thế , khi nào mới xong việc?”
một chút ít biện pháp cũng .
Ăn cơm tối xong, Chu Loan Thành gọi Chu Thời Huân thư phòng chuyện, nội dung cũng là về Chu Triều Dương.
Chu Loan Thành kể đơn giản một những điều điều tra gần đây cho Chu Thời Huân: “Trước đây dựa vết bánh xe và hướng rời cuối cùng, cũng thăm hỏi, giữ rừng thấy chiếc xe đó, là một chiếc xe Jeep 212 màu xanh quân đội, nhưng biển xe Kinh Thị, nhớ là bắt đầu bằng chữ Hộ.”
Anh vẫn từ bỏ điều tra chuyện , chỉ cần thời gian là dò hỏi.
Cũng điều tra chiếc xe đ.â.m Thịnh An Ninh là từ Ma Đô lái đến, mũi tên chỉ thẳng Lục gia ở Ma Đô.
“Gần đây tìm giúp điều tra Lục gia, ông cụ Lục hiện tại còn ba con trai, con cả chính là Lục Kiến Sâm, còn Lục Kiến Sơn, Lục Kiến Hải và Lục Kiến Lâm. Chức vị của ba đều thấp, hơn nữa tác phong hành sự lớn, đ.á.n.h giá cao.”
Tạm nghỉ một chút: “Anh như , thật sự sẽ vì tài sản mà hại c.h.ế.t con gái của em trai ruột ?”
--------------------