Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 419: CÓ CHUYỆN QUAN TRỌNG BỊ LÃNG QUÊN
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Tiểu Vãn miệng nhét đầy gan xào, ngờ Chu Loan Thành đột nhiên hỏi cô câu , cô phồng má lắc đầu.
Cô cũng thấy kỳ quái, với tính cách của cô cô và thím cô, gần đây họ yên tĩnh đến mức giống bình thường, cũng đến sân gây rối.
Chu Loan Thành gật đầu: “Không tìm cô là , đó tìm bọn họ chuyện. Nếu bọn họ còn tìm cô, cô thể báo công an, vì hành vi tự tiện xông nhà riêng quấy rầy an của cô.”
Mộ Tiểu Vãn thở dài trong lòng, cô cũng từng báo công an, chỉ là công an qua điều giải mấy , thái độ liền trở nên ngày càng qua loa, cuối cùng dứt khoát thiên vị rõ ràng về phía chú và thím cô, chẳng qua là thấy cô chỉ là một bé gái mồ côi dễ bắt nạt.
Còn nữa, những đó nhất định cũng nhận lợi ích từ bọn họ.
Chu Loan Thành hàng mi buông xuống của Mộ Tiểu Vãn, liền thể đoán cô đang suy nghĩ gì, giọng ôn nhu: “Cô yên tâm, chào hỏi , sẽ ai bao che.”
Mộ Tiểu Vãn kinh ngạc ngẩng mắt: “Vậy tính là đang bao che cho ?”
Câu hỏi mang tính mập mờ khiến Chu Loan Thành ngẩn một chút, nhanh khôi phục bình tĩnh, ôn hòa: “Không bao che, bởi vì chuyện cô lý, cho nên nên khác bắt nạt.”
Nói xong tạm nghỉ một chút: “Ông nội cô khi qua đời dặn dò , nhất định tìm thấy cô, chăm sóc cô thật .”
Mộ Tiểu Vãn “ồ” một tiếng, tâm trạng vui tiếp tục ăn gan xào.
Chu Loan Thành thể cảm nhận sự vui của cô, khi cô ăn uống vui vẻ, lông mày và ánh mắt đều cong lên, trong mắt mang theo ánh sáng, thỏa mãn vui sướng.
Khi cô vui, đáy mắt như phủ một lớp bụi, thoáng cái trở nên ảm đạm.
Anh chợt nhớ , mấy nhắc đến ông Mộ, Mộ Tiểu Vãn từng hỏi: Ông nội ở ? Ông khỏe ? Ông qua đời như thế nào.
Một cũng !
Bỗng chốc cảm thấy bánh thịt trong miệng trở nên nhạt nhẽo.
Ăn xong bữa sáng trong im lặng, Mộ Tiểu Vãn giành thanh toán tiền: “ mời ăn sáng, xem như cảm ơn giúp thoát khỏi cô cô và thím của .”
Chu Loan Thành cũng thấy gì, từ quán ăn sáng , mới hỏi một câu: “Chỉ còn năm ngày nữa là đến Tết , chị dâu cả , cô sẽ đến nhà ăn Tết ?”
Mộ Tiểu Vãn do dự một chút: “An Ninh và Triều Dương mời , đồng ý, nhưng đó nghĩ thì thấy lắm, cho nên quyết định .”
Chu Loan Thành cũng nhiều lời nữa, chào tạm biệt Mộ Tiểu Vãn rời .
Mộ Tiểu Vãn Chu Loan Thành xa, mới gãi gãi đầu, chút rõ, rốt cuộc Chu Loan Thành tìm cô là để gì?
Mấy ngày Tết , Chu gia náo nhiệt, đặc biệt là mùng một còn tổ chức sinh nhật tròn một tuổi cho ba đứa nhỏ.
Thịnh Minh Viễn một nhà ba và Thịnh Thừa An đến, ngay cả Trình Minh Trung và Vương Đạt cũng tới, nhất thời trong nhà đặc biệt náo nhiệt.
Chu Chu và Mặc Mặc cũng thể chập chững vài bước, trong nhà nhiều , hai em nhỏ càng vui vẻ thôi, học theo Chu Hồng Vân, chắp tay thi lễ chúc Tết với mỗi .
Người lớn đều ha hả nhét tiền lì xì túi tiền.
Thịnh An Ninh thấy, nhịn thì thầm với Chu Thời Huân: “Biết thế, may túi tiền cho chúng lớn hơn một chút, em cảm giác tiền sắp nhét nữa .”
Hiện tại tiền lương nhân công cao, cho nên tiền lì xì cho trẻ con cũng ít, cơ bản đều là cho tượng trưng một chút ít, bất quá cũng đều là tích góp một ít tiền mới để dành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-419-co-chuyen-quan-trong-bi-lang-quen.html.]
Bình thường cho hai hào, năm hào, một tệ là nhiều nhất .
Thịnh An Ninh lén túi tiền của Chu Chu, bên trong tới ba bốn tờ mười tệ, chứng tỏ trong túi tiền của Mặc Mặc và An An cũng tiền lì xì mệnh giá lớn như .
Chủ yếu là còn rõ là ai cho, nên chút đau đầu, quà đáp lễ cũng dễ đáp .
Chu Triều Dương Thịnh An Ninh lén lút xem tiền lì xì của Chu Chu, ở một bên khúc khích: “ phát hiện ba đứa nhỏ cũng cái lợi, nhận tiền lì xì thể nhận ba phần.”
Thịnh An Ninh khẽ : “Vấn đề là còn cho mười tệ, ba đứa trẻ là ba mươi tệ, tương đương với một tháng tiền lương, còn ai cho nữa, đầu trả lễ thế nào đây?”
Chu Triều Dương cũng quá để ý, nhưng thật thấy Vương Đạt nhét cho mỗi đứa trẻ năm tệ.
Thịnh An Ninh xong càng nhíu mày, ba đứa trẻ là mười lăm tệ, nhưng nhà họ chỉ một Trình Minh Trung kiếm tiền lương, cuộc sống chắc hẳn cũng eo hẹp.
Cô liền nghĩ, chờ đầu chúc Tết, sẽ trả phần quà .
Mà ở một bên khác, Vương Đạt và Lâm Uyển Âm trò chuyện vui vẻ, hôm nay cô đến còn cố ý mặc một chiếc áo len màu đỏ, mặt mày hân hoan.
Chủ yếu là ngờ con cái tròn một tuổi, Chu gia mời họ, cho nên mới cho tiền mừng tuổi nhiều hơn một ít, cũng vì nhờ Chu gia gì, chỉ là lấy quá ít, sợ Chu gia coi thường.
Thấy Lâm Uyển Âm chút giống Trình Minh Nguyệt, Vương Đạt liền nhịn bắt đầu bát quái: “Trước đây, An Ninh nhận một nuôi, hai trông giống , còn tin lắm. Bây giờ gặp cô, các cô thật sự quá giống. Hơn nữa, đây cô đến sân nhà chúng , chồng còn gặp cô, cô trông đặc biệt giống cô em gái mất tích của nhà họ.”
Lâm Uyển Âm thầm nghĩ, đây chẳng là trùng hợp ? Thịnh gia còn một cô em gái mất tích.
Vương Đạt thở dài một : “Nói cũng thật đáng tiếc, cô em gái nhỏ đó của lúc mất tích mười bảy mười tám tuổi , trông xinh tính cách cũng , chỉ là đáng tiếc, yên lành mất tích.”
Lâm Uyển Âm liền tò mò: “Sao yên lành mất tích ?”
Vương Đạt lắc đầu: “ cũng rõ ràng lắm, bởi vì lúc gả qua thì cô mất tích , chồng cũng chịu nhiều lời.”
Tính cách của Trình Minh Trung chính là như , chuyện gia đình hàng xóm láng giềng bao giờ chịu , cũng thích cô ngoài lung tung.
Tiệc thôi nôi tự nhiên thể thiếu nghi thức bắt trầu, điều khiến Thịnh An Ninh bất ngờ là Chu Chu và Mặc Mặc cuối cùng đ.á.n.h vì một cái bàn tính, hai tiểu mỗi giữ một bên, ai cũng chịu nhường ai.
Khẩu s.ú.n.g gỗ nhỏ mà các bé trai thích, bọn chúng cũng thèm liếc mắt một cái, cứ thế tranh giành cái bàn tính.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
An An thì bò qua lấy một cây b.út lông, khi ném cầm một quyển sách, tóm là cô bé lấy hết những thứ thích một , cản cũng .
Thịnh Thừa An ở một bên ha hả : “Xem Mặc Mặc và Chu Chu là ăn .”
Chu Nam Quang và Chu Thời Huân bọn họ đều cảm thấy , hơn nữa còn thấy bắt trầu chỉ là vui vẻ thôi, nhỏ như , con đường tương lai còn dài như thế, thể đổi.
Chu Hồng Vân thì mê tín, nhịn lầm bầm một câu: “Làm ăn thì gì , Chu Chu và Mặc Mặc nhà chúng đại quan chứ.”
Chung Văn Thanh cũng để ý, còn hai tiểu ca tranh giành bàn tính: “Cái cả, , quan cũng cần thiết bao nhiêu, chỉ cần bọn chúng bình an vô sự là .”
Mãi đến khi Chu Chu thấy Mặc Mặc buông tay, nổi giận trừng mắt buông tay liền vồ mặt Mặc Mặc, Thịnh An Ninh và Chu Triều Dương mới vội vàng ôm hai đứa .
Đến tối, Thịnh An Ninh chút ngủ , nghĩ đến biểu hiện của hai đứa con trai, cô đẩy Chu Thời Huân ngủ say: “Trường Tỏa, Chu Trường Tỏa, Chu Chu và Mặc Mặc em bất hòa ?”
--------------------