Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 416: Lời đồn là một lưỡi dao

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:41:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Loan Thành bật Chu Triều Dương: “Chuyện của chính em còn giải quyết xong, bắt đầu lo chuyện của ? Anh vội, gần đây thật sự bận quá.”

 

Chu Triều Dương kéo kéo khóe môi: “Vậy cần tranh thủ thời gian đấy, bằng thì các cô gái đều cướp mất .”

 

Hai em chuyện phiếm sang chuyện khác, nhắc vợ của Lục Trường Phong nữa.

 

……

 

Khi ba về đến nhà, Vương Đạt cũng ở nhà, thấy Thịnh An Ninh vội vàng dậy, ha hả chào hỏi: “Đây là đơn vị của con mùa đông phát một ít trợ cấp, mợ thấy phát trứng gà khá nhiều, nên lấy một ít mang qua cho các con, nghĩ bụng nhà ba đứa nhỏ, ăn trứng gà chắc chắn sẽ nhanh hết.”

 

Thịnh An Ninh lời cảm ơn. Đối với mợ , cô thích nhưng cũng ghét, mợ đối xử với cô, cứ dăm bữa nửa tháng mang một ít trứng gà, đường đỏ qua, Thịnh An Ninh cũng sẽ chỉ chiếm tiện nghi, khi trời lạnh, cô cũng mua len và vải mang qua.

 

Khiến Vương Đạt khoe khoang trong sân một trận.

 

Cũng coi như là cho Trình Minh Trung và Vương Đạt nở mày nở mặt, cho nên Vương Đạt đối với gia đình Thịnh An Ninh cũng càng thêm khách khí. Hôm nay đến chỉ là để đưa trứng gà, mà còn vì những lời đồn đại về Chu Triều Dương.

 

Chào hỏi Thịnh An Ninh xong, mợ gọi cô xuống, tiếp tục chủ đề khi cô mới bước : “Mợ cũng mới , đang chuyện của Triều Dương với chồng con đấy, sáng nay mợ mà tức c.h.ế.t . Còn cãi một trận với con dâu nhà lão Điền bên cạnh chúng . Nào ai một đại cô nương như thế? Chẳng lẽ họ tận mắt thấy? Mà dám ở đó hồ ngôn bát đạo.”

 

Sau đó, mợ với Chu Triều Dương: “Triều Dương, con sợ, ở cái sân nhà chúng , mợ cãi từng thua. Nhà ai mà chẳng chút chuyện phiền lòng? Bọn họ còn dám mở mắt bậy, xem mợ lật tẩy bộ mặt thật của họ thế nào! Xem cuối cùng ai mất mặt.”

 

Chu Triều Dương kinh ngạc Vương Đạt, ngay cả Thịnh An Ninh cũng ngờ rằng lúc , Vương Đạt ở phía , tràn đầy chính nghĩa.

 

Vương Đạt vẻ mặt để bụng: “Mợ sợ bọn họ, họ mợ nịnh hót, bợ đỡ. Được, mợ thừa nhận! Ai bảo nhà chồng cháu ngoại gái mợ lợi hại như thế chứ. Cho nên, bọn họ tùy tiện hắt nước bẩn, mợ thể tha cho họ .”

 

Chung Văn Thanh khi kinh ngạc xong, còn chút cảm động: “Thật sự phiền mợ , đây đều là chuyện căn cứ, tại cố ý bôi nhọ Triều Dương nhà chúng .”

 

Vương Đạt xua tay: “Vì ư, chẳng là vì ghen tị . Bà xem Loan Thành và Thời Huân bây giờ bao, tiền đồ lắm. Bà xem trong sân bao nhiêu kẻ học vấn nghề nghiệp. Cha lợi hại như , đến đời con trai thành đồ vô dụng.”

 

“Không xa, cứ đến Cảnh Ái Quốc , mấy em nhà họ trong sân cũng coi như tiền đồ, nhưng so với Loan Thành và Thời Huân thì vẫn còn kém xa.”

 

Nói xong, mợ còn bổ sung thêm một câu: “ là lứa trẻ của họ đấy nhé.”

 

Chung Văn Thanh khen nên vui vẻ: “Nào như mợ , hơn nữa trong sân cũng nhiều đứa nhỏ ưu tú.”

 

Vương Đạt hừ một tiếng: “Đứa nhỏ ưu tú thì nhiều thật, nhưng những đứa thể chịu khổ thì chẳng còn mấy.”

 

Mợ bắt đầu một trận kể tội những nên trong sân để an ủi Chung Văn Thanh.

 

Thịnh An Ninh cũng , trong cái sân một đám bùn nhão trát lên tường nổi, nhưng cũng một thanh niên ưu tú, chỉ là lớn hơn Chu Thời Huân một chút, đạt những thành tích tệ trong các lĩnh vực công tác khác .

 

Nghe Vương Đạt xong một cách rôm rả, Chung Văn Thanh và Chu Hồng Vân cũng còn tức giận như nữa. Sau khi tiễn Vương Đạt , Chung Văn Thanh còn cảm thán: “Không ngờ tính cách Vương Đạt như ? Nói chuyện cũng rôm rả, đúng là một nhiệt tình.”

 

với Thịnh An Ninh: “Mợ đối xử với nhà chúng , chúng cũng thể quên . Mợ việc gì mang trứng gà, mang đường đỏ qua, đầu con xem mua chút gì đó gửi qua cho mợ .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-416-loi-don-la-mot-luoi-dao.html.]

Thịnh An Ninh gật đầu: “Con , đợi đến Tết, con sẽ mua một ít thịt gửi qua cho mợ .”

 

Nói đến chuyện đón Tết, Chung Văn Thanh thêm vài phần tinh thần: “Thời gian trôi nhanh thật đấy, qua Tết ba bảo bối nhỏ của chúng sẽ tròn một tuổi, qua sinh nhật chắc là .”

 

Nghĩ đến cảnh ba tiểu gia hỏa chạy tới chạy lui trong nhà lúc đó, bà cảm thấy vui thôi: “Sinh nhật một tuổi tổ chức cho thật một chút, Thời Huân cũng ở đây, nên tổ chức một bữa thật náo nhiệt.”

 

Thịnh An Ninh đương nhiên đồng ý, chỉ Chu Thời Huân ở đây, mà bố trai cô cũng đều ở đây. Cô coi như một cuộc sống viên mãn ở thế giới , đó là thể an tâm phát triển sự nghiệp.

 

Người một nhà náo nhiệt bàn bạc chuyện đón Tết, Chu Triều Dương cũng vui vẻ tham dự , tích cực đưa chủ ý.

 

Còn ở Lục gia tại Ma Đô, khí như .

 

Sau khi Lục Trường Phong về nhà, Lục Kiến Sâm bận rộn nên ở nhà, trong nhà chỉ là Liễu Cẩm Vân.

 

Liễu Cẩm Vân cũng ngụy trang nữa, Lục Trường Phong với giọng điệu lạnh như băng: “Con cứ xem , đợi đến lúc đón Tết, ông nội con nhất định sẽ tuyên bố mặt cả nhà, để bộ gia sản cho Chu Triều Dương, con cam lòng ?”

 

Lục Trường Phong vô vị: “ gì mà cam lòng? Những thứ vốn dĩ chẳng liên quan gì đến , ông cho ai là tự do của ông .”

 

Liễu Cẩm Vân khẩy: “Con cũng nghĩ xem, bố của Chu Triều Dương hồi nhỏ thất lạc khỏi gia đình như thế nào ? Lục gia, chẳng qua chỉ là một đám ngụy quân t.ử đạo mạo trang nghiêm!”

 

Lục Trường Phong càng thấy vô vị hơn: “Mẹ hận nhà họ Lục như , thế thì để hết thứ cho Chu Triều Dương chẳng hơn , như ai cũng đừng hòng vớt vát gì.”

 

Sắc mặt Liễu Cẩm Vân trầm xuống: “Dựa cái gì? chịu nhiều ủy khuất như , những thứ đó dựa cái gì mà cho một nha đầu ranh con.”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Lục Trường Phong cảm thấy tất cả chấp niệm của Liễu Cẩm Vân đều là si tâm vọng tưởng: “Mẹ nghĩ Lục Kiến Sâm sẽ đồng ý để thừa kế gia sản ? Trong lòng ông , e là hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t .”

 

Trước hiểu, bất kể cố gắng thế nào, trở nên ưu tú , cũng hề vui vẻ.

 

Còn bố , chỉ khi nhắc đến mặt khác mới lộ một khuôn mặt kiêu ngạo, nhưng khi thấy ở nhà, luôn phớt lờ, ngay cả một lời cũng thèm nhiều.

 

Trước mặt khác là một bộ dáng cha hiền từ cực kỳ hòa ái.

 

Khiến cho những chị em con bác/chú bác vô cùng hâm mộ, cảm thấy Lục Kiến Sâm là một cha hiểu chuyện, tính tình cũng , bao giờ nổi giận với Lục Trường Phong.

 

Đủ thấy, ông ngụy trang ở bên ngoài thành công đến mức nào.

 

Liễu Cẩm Vân lời của Lục Trường Phong kích thích: “Con còn mặt mũi mà ? Tất cả là tại con! Nếu vì con, cái nhà sẽ biến thành như ? Cố tình con còn mạng lớn lắm, mặc kệ giày vò thế nào cũng sống sót .”

 

Nói xong bà c.ắ.n răng nghiến lợi: “Kết quả nuôi lớn con, con chỉ chống ! bảo con ở Ma Đô, con càng chạy thật xa, bảo con kết hôn với Trang Tĩnh. Kết quả thì ? Chỉ một năm là các con ly hôn.”

 

Lục Trường Phong quen với đoạn lời của Liễu Cẩm Vân, chỉ là thấy lời bà , trong đầu vang lên một giọng non nớt: “ kết hôn với chị, như chúng thể ngủ cùng .”

 

--------------------

 

 

Loading...