Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 411: Lục Trường Phong khôi phục ký ức
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:41:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Trường Phong kéo khóe môi: “Vậy đúng là trùng hợp.”
Lục Kiến Sâm cảm thán: “Chẳng ? Người nhà đều vui vẻ, đặc biệt là ông nội con. Suốt bao nhiêu năm nay, ông vẫn luôn nhớ mãi tăm tích chú con, cho nên khi chú còn để một cô con gái, ông càng thêm kích động. Nếu vì thể , ông sớm đến Ma Đô thăm Triều Dương .”
Liễu Cẩm Vân cũng hùa theo: “ , thấy Triều Dương vẫn là một cô gái tệ.”
Người một nhà trò chuyện, trong mắt ngoài thì vui vẻ hòa thuận, một nhà ba hợp .
Lục Trường Phong , kỳ thật một nhà sớm thối rữa từ gốc rễ, chẳng qua là vì lợi ích mà ràng buộc cùng .
Hơi ghê tởm nhắm mắt , hai diễn kịch mặt , diễn hơn hai mươi năm , rõ ràng chiêu trò của từng .
Lục Kiến Sâm thấy Lục Trường Phong chuyện, bèn đồng hồ, với Liễu Cẩm Vân: “ đến nhà ăn xem , lấy chút cơm về, bà ở đây bầu bạn với Trường Phong.”
Vừa cửa, vẻ mặt từ mẫu mặt Liễu Cẩm Vân lập tức biến mất, lạnh lùng Lục Trường Phong: “ bảo con ở Ma Đô, con lời , cứ nhất định chạy đến nơi xa như , kết quả còn khiến bản thương cả . Bây giờ thành thế , chẳng lẽ vẫn chịu trở về Ma Đô?”
Lục Trường Phong mở mắt, ánh mắt lạnh nhạt Liễu Cẩm Vân: “Trở về gì? Làm một quân cờ trong tay bà?”
Liễu Cẩm Vân nghẹn lời, trừng mắt Lục Trường Phong: “ như đều là vì cho con, cho con , trong tay ông nội ít đồ đấy, bây giờ ông giao hết những thứ cho Chu Triều Dương, mà ông còn từng gặp mặt.”
“Chưa đến nhà đất khế đất, chỉ riêng vàng bạc châu báu cất giấu thôi, mấy đời ăn uống cũng xong, chẳng lẽ con cam tâm ?”
Lục Trường Phong chỉ đây mới là bộ mặt thật của Liễu Cẩm Vân, lạnh: “Không cam lòng thì ? Bà thế nào?”
Liễu Cẩm Vân khi Lục Trường Phong khôi phục ký ức, liền chủ ý: “Con cưới Chu Triều Dương , dù các con cũng bất luận huyết thống gì, chỉ cần con cưới Chu Triều Dương, những thứ đó đều là của con.”
Lục Trường Phong chế nhạo: “Các đều tuyên bố bên ngoài là họ cô , còn cưới cô ? Lục Kiến Sâm nguyện ý thừa nhận bên ngoài rằng con trai ông ? Là đứa con hoang năm đó?”
Liễu Cẩm Vân nhất thời nên lời, Lục Kiến Sâm khẳng định nguyện ý, ông sĩ diện như thể thừa nhận đứa con trai Lục Trường Phong .
bảo bà từ bỏ nhiều tài sản của Lục gia như , bà cũng cam lòng!
Suốt bao nhiêu năm nay, theo Lục Kiến Sâm, ngày tháng gì mà từng trải qua, thấy sắp thể lấy tiền tài tiêu xài, đưa cho khác, bà thể cam tâm?
Lục Trường Phong quá rõ tính cách ruột , đầu ngoài cửa sổ, cũng hề chuyện nữa.
Hơn nửa ngày, Liễu Cẩm Vân mới một câu: “Dù con cũng con ruột, chẳng lẽ con cam tâm ?”
Lục Trường Phong vẫn thèm để ý đến bà , chỉ là chằm chằm ngoài cửa sổ.
...
Ngày hôm , Chung Văn Thanh và Chu Nam Quang cùng đến bệnh viện thăm Lục Trường Phong, còn xách theo canh gà.
Nhìn thấy dáng vẻ khách khí của Lục Trường Phong, Chung Văn Thanh vẫn chút quen: “Trường Phong khỏe hẳn ? Khỏe là , khỏe là .”
Không vì , cô vẫn thích Lục Trường Phong bảy tuổi, ngốc nghếch, đơn thuần lời, giống Lục Trường Phong bây giờ, quá cảm giác xa cách.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-411-luc-truong-phong-khoi-phuc-ky-uc.html.]
Lục Trường Phong tuy cụ thể chuyện gì xảy trong tháng mất trí nhớ , nhưng ở nhà họ Chu, mà bố Chu Thời Huân chắc chắn đối xử với .
Đó là một gia đình ấm.
Chu Nam Quang nhưng thật thưởng thức trẻ tuổi : “Đợi viện, nếu tạm thời trở về Ma Đô, thì đến nhà .”
Lục Trường Phong lắc đầu: “Không cần, đó phiền các chú các dì nhiều , vài ngày nữa sẽ cùng bố trở về Ma Đô. Vì chân bất tiện, cũng cách nào đến tận nhà cảm ơn, đợi chân khỏe , nhất định .”
Chung Văn Thanh vội vàng xua tay: “Cậu thì khách khí quá . Chúng chăm sóc vì cảm ơn, chính là cảm thấy cũng như con cái của , nỡ để lẻ loi trơ trọi trong bệnh viện ? Với , Thời Huân , giúp nó nhiều, chúng giúp càng là điều nên .”
Lục Trường Phong vẫn khách khí cảm ơn, đồng thời cũng với Chu Nam Quang một ít chuyện công tác, bao gồm cả tương lai của : “Lần thể sẽ giải ngũ, gì thì vẫn nghĩ kỹ, bất quá khả năng sẽ đối tác với Chu Thời Huân.”
Đây là điều mà ngay cả vợ chồng Lục Kiến Sâm cũng từng .
Chu Nam Quang cảm thấy như : “Các cháu là bạn bè nhất, còn thể cùng việc thì tự nhiên là . Cháu đến Kinh Thị, cứ coi nhà chú như nhà , thể thường xuyên đến chơi.”
Ông còn phân tích với Lục Trường Phong về tiền cảnh của đơn vị mà bọn họ sắp đến.
Mỗi một cha, đều hy vọng con trai thể đột phá và phát triển trong sự nghiệp, cho nên khi phân tích với Lục Trường Phong, tâm tình cũng sai biệt lắm như đối với Chu Thời Huân, hy vọng cả hai đều .
Một tuần , Lục Trường Phong cùng vợ chồng Lục Kiến Sâm chuẩn về Ma Đô.
Trong thời gian , Chu Triều Dương hề đến bệnh viện thăm Lục Trường Phong nữa, cho nên hai gặp mặt.
Chỉ ngày khi , vợ chồng Lục Kiến Sâm xách quà đến nhà, một nữa bày tỏ lòng cảm ơn đối với Chu gia.
Liễu Cẩm Vân cầm khăn tay chấm nước mắt, một tay kéo Chung Văn Thanh: “Thật sự quá cảm ơn các cô , nếu các cô, Trường Phong chắc chắn thể khỏe nhanh như . Chúng cũng cảm ơn các cô thế nào, chuẩn chút lễ mọn, hy vọng các cô thể nhận cho.”
Nói là lễ mọn, nhưng một chút cũng mọn chút nào, một hộp nhân sâm, hai cây t.h.u.ố.c lá nhập khẩu, và một tấm lụa.
Thịnh An Ninh chỉ liếc mắt một cái phẩm chất của nhân sâm, tuyệt đối là giá cả xa xỉ, càng đừng t.h.u.ố.c lá nhập khẩu khó mua đến mức nào.
Không chỉ tiền, còn quan hệ mới .
Chung Văn Thanh tuy hiểu giá cả cụ thể của những thứ , chỉ là thấy tấm lụa nhảy dựng lên: “Cái quá quý giá , chúng chắc chắn thể nhận, các cô một hồi mang . Nói , chúng chăm sóc Trường Phong cũng vì đồ vật, các cô mà mang đồ đến, thấy thích hợp.”
Liễu Cẩm Vân kiên trì: “Không gì thích hợp cả, những thứ đều là điều nên . Nhà chỉ Trường Phong là đứa con duy nhất, vì nó, mạng , cũng cam lòng. Trước đó vài ngày vì tình trạng của Trường Phong, chúng ít nhiều cũng chút thất lễ, thật sự ngượng ngùng quá.”
Mặc kệ cô thế nào, Chung Văn Thanh chắc chắn sẽ nhận những thứ , ngay cả Chu Nam Quang cũng đồng ý nhận: “Nếu các cô mang đồ quý giá như đến để cảm ơn, thật sự chút ô uế sự giúp đỡ thuần túy giữa chúng . Cho nên một hồi các cô vẫn nên mang .”
Lời đến nước , Lục Kiến Sâm và Liễu Cẩm Vân cũng tiện đặt đồ , chỉ thể khi ăn cơm xong, xách đồ trong tiếc nuối.
Thịnh An Ninh nghỉ đông, lúc ăn cơm thì thấy Chu Triều Dương buồn bã vui, đợi ăn cơm xong, cô gọi Chu Triều Dương lên lầu.
Đợi đến khi phòng , Chu Triều Dương kìm nữa, mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống.
--------------------