Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 408: Thích
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:41:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Triều Dương cũng bao lâu, cảm giác mỗi hô hấp, phổi đều đau như kim châm, Lục Trường Phong lưng cũng ngày càng nặng.
Cô cảm thấy sắp chống đỡ nổi nữa, ngừng c.ắ.n môi , tự nhủ cố gắng kiên trì thêm một chút.
Cuối cùng cũng khỏi núi, lên đại lộ.
Đại lộ dễ hơn nhiều, hơn nữa nếu may mắn, còn thể gặp xe tải hoặc xe bò ngang qua.
Chu Triều Dương đặt Lục Trường Phong xuống, xuống đất thở dốc: “Chúng , em sợ, một hồi nữa xe qua, là thể cho chúng nhờ một đoạn, nếu xe, Chị nghỉ một lát cõng em .”
Lục Trường Phong mở to mắt Chu Triều Dương, trời tối, ánh trăng chiếu xuống tuyết, cả trời đất sáng sủa.
Cậu bé thể thấy tóc Chu Triều Dương rối bời, mồ hôi ướt, dán trán, môi còn sưng lên, dường như ẩn hiện vết m.á.u.
Nước mắt lưng tròng: “Chị, là em , là em quá ngu ngốc.”
Chu Triều Dương hít thở sâu vài cái, mới cảm thấy như sống , đưa tay nâng mặt Lục Trường Phong : “Em ngu ngốc, là Chị sức lực quá nhỏ, đầu Chị rèn luyện nhiều hơn.”
Lục Trường Phong lắc đầu: “Là em , em nên lời khác, nếu thì Chị cùng em chịu thương tích.”
Chu Triều Dương lau nước mắt cho bé: “Không nha, thì sẽ khó coi đó, chúng đây chẳng , em còn sợ hãi cái gì? Chớ sợ chớ sợ nha, Chị thích Lục bảy tuổi nhè .”
Lục Trường Phong vội vàng hít hít mũi, cố gắng nín nước mắt trở .
Xa xa ánh đèn xe nhích từng chút một, Chu Triều Dương lập tức phấn chấn tinh thần, kéo Lục Trường Phong: “Mau , xe tới .”
Chỉ cần xe đưa họ bất kỳ bệnh viện nào trong thành phố cũng .
Cô bảo Lục Trường Phong xuống: “Em đợi ở đây, Chị chặn xe nha.”
Đợi xe đến gần thêm một chút, Chu Triều Dương giữa đường, đưa hai tay vẫy vẫy: “Dừng xe, dừng xe.”
Chiếc xe đang đến gần, nhưng hề ý định giảm tốc độ một chút ít nào.
Không chỉ giảm tốc, khi đến gần Chu Triều Dương, tốc độ còn đang tăng nhanh.
Chu Triều Dương sững sờ một cái, vội vàng né sang một bên, nhưng chiếc xe cũng chuyển hướng, đuổi theo cô .
Thấy sắp đ.â.m trúng, Lục Trường Phong nhanh nhảy dựng lên ôm lấy Chu Triều Dương lăn về phía rừng cây bên cạnh.
Chiếc xe thấy nhiều thêm một , nhanh ngược tay lái, phóng nhanh rời .
Chu Triều Dương Lục Trường Phong bảo vệ c.h.ặ.t chẽ trong lòng, thương nhưng cũng giật một cái, còn Lục Trường Phong thì may mắn như , cơ thể va chạm mạnh cây bên cạnh, là thương ở , bé hôn mê bất tỉnh.
Cũng may một chiếc xe bò ngang qua, thấy Chu Triều Dương quỳ trong rừng cây lóc kêu gào, lái xe nhiệt tình xuống hỏi thăm tình hình, giúp Chu Triều Dương đưa Lục Trường Phong lên xe ngựa, đưa đến bệnh viện gần nhất.
Nửa đêm, gia đình nhận điện thoại của Chu Triều Dương, Lục Trường Phong thương, bọn họ đang ở Bệnh viện Hóa chất.
Thịnh An Ninh và vốn dĩ vẫn luôn một mực lo lắng cho Chu Triều Dương và Lục Trường Phong, hai ngoài cả ngày đến nửa đêm vẫn về nhà, tất cả đều lo lắng đến mức ngủ .
Bây giờ đang ở bệnh viện, cũng giật một cái.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh quyết định cùng Chu Thời Huân xem, nhỡ chuyện gì, cô thể an ủi Chu Triều Dương.
Chung Văn Thanh cũng đồng ý: “, An Ninh con cũng theo qua đó xem, xem Triều Dương thương , đang yên đang lành nửa đêm bệnh viện chứ.”
Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân mặc áo khoác xong, Chu Nam Quang cũng gọi điện thoại kêu một chiếc xe tới, đưa hai Bệnh viện Hóa chất.
Hơn nữa còn bảo xe cùng Chu Thời Huân và họ ở bệnh viện, nếu tình hình , thể chuyển viện cho Lục Trường Phong bất cứ lúc nào.
Dù Chu Triều Dương t.h.ả.m trong điện thoại, khiến thể lo lắng về vết thương của Lục Trường Phong.
Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân chạy đến Bệnh viện Hóa chất, Lục Trường Phong vẫn đang phẫu thuật, Chu Triều Dương xổm cửa phòng phẫu thuật, ôm đầu.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, thấy Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân, nhất thời nhịn lên: "Chị dâu, Anh..."
Thịnh An Ninh vội vàng qua ôm Chu Triều Dương, đỡ cô dậy: "Không , em đừng sợ hãi ."
Chu Triều Dương nghĩ tới liền nhịn run rẩy, chiếc xe chính là đ.â.m c.h.ế.t cô, nếu Lục Trường Phong, lúc cô sợ sớm c.h.ế.t .
Ôm Thịnh An Ninh lên: "Chị dâu, sợ hãi, Lục Trường Phong thương nghiêm trọng."
Mãi cho đến bệnh viện cũng tỉnh , bác sĩ miệng vết thương chân vốn nghiêm trọng, nhưng trải qua vận động kịch liệt, cho nên gây cẳng chân gãy xương nhiều chỗ và còn lệch vị trí.
Vết thương nghiêm trọng như , dọc theo đường , Lục Trường Phong đều hề rên lên một tiếng, cuối cùng còn thể cực nhanh lao qua ôm cô tránh khỏi xe cộ, nghĩ đến đây lòng cô liền thắt thành một nắm mà đau.
Đau đến độ cô đều dám dùng sức hô hấp.
Thịnh An Ninh liền ôm Chu Triều Dương, nhẹ nhàng vỗ lưng cô , an ủi trong im lặng.
Mãi cho đến khi trời sắp sáng, phẫu thuật mới kết thúc.
Bác sĩ cho bọn họ, miệng vết thương chân Lục Trường Phong xử lý , lưng chút bầm tím nhưng thật thương đến nội tạng, đầu cũng va chạm mạnh, vấn đề gì.
Chỉ là bên bọn họ cũng bệnh viện chuyên nghiệp khoa não, nếu lo lắng, thể nghĩ cách chuyển viện.
Chu Thời Huân gần như hề do dự, bảo tài xế đưa bọn họ đến liên hệ xe cứu thương, đưa Lục Trường Phong Tổng bệnh viện.
Chu Triều Dương liền vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Thịnh An Ninh, khẩn trương đến độ một câu cũng .
Cũng may khi chuyển viện, bác sĩ kiểm tra xong, xác thực cũng vấn đề gì lớn, bất quá vẫn như cũ bất đắc dĩ : "Đây mới xuất viện bao lâu, thương vài ? Điều , là phát sốt. Các ngươi cần hảo hảo chăm sóc, mặc kệ thế nào, cũng là từng mổ đại phẫu ở não."
Nói xong cũng nên dặn dò Chu Thời Huân bọn thế nào: "Cũng may là cơ sở thể , nếu đổi khác giày vò như , sợ sớm gặp Diêm Vương ."
Chờ bác sĩ , Thịnh An Ninh thở phào một , kéo tay Chu Triều Dương: "Lần em thể yên tâm , chúng cẩn thận một chút là ."
Chu Triều Dương xoa xoa đôi mắt chút sưng đau: "Nếu như chuyện gì, thật sự là hận c.h.ế.t chính ."
Thịnh An Ninh thấy Chu Triều Dương tóc tai rối bời, môi khô nứt còn tơ m.á.u, mắt đỏ hoe sưng vù, cả đều hết sức chật vật: "Chúng về , em hảo hảo nghỉ ngơi một chút, để Anh ở đây cùng Lục Trường Phong."
Chu Triều Dương về, cô Lục Trường Phong tỉnh .
Thịnh An Ninh khuyên: "Chờ Lục Trường Phong tỉnh , em luôn chăm sóc chứ? Cho nên em nhanh ch.óng trở về dưỡng sức cho , hơn nữa Lục Trường Phong tiêm t.h.u.ố.c mê, dự đoán buổi sáng mới thể tỉnh ."
Nghe cô như , Chu Triều Dương mới nguyện ý theo về nhà.
Chỉ là nghĩ tới, bọn họ rời khỏi bệnh viện bao lâu, Lục Trường Phong liền tỉnh .
Mở mắt nóc nhà, cùng với bóng đèn vàng vọt, trầm mặc một hồi lâu, đầu thấy Chu Thời Huân ở bên giường, an tĩnh , nhíu nhíu mày: "Chúng trở về Kinh thị ? Chuyện của Phùng Đại Xương giải quyết thế nào?"
--------------------
Chương 409 Cõng Anh Ra Ngoài
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-408-thich.html.]
Chu Thời Huân Lục Trường Phong tỉnh , ngoảnh đầu , cứ yên tĩnh chờ đợi, xem còn thể lời ngây thơ nào nữa.
ngờ, bình thường ! Vừa mở miệng hỏi chuyện Phùng Đại Xương.
Lục Trường Phong hiếm khi thấy vẻ kinh ngạc sững sờ mặt Chu Thời Huân, cũng thấy kỳ lạ: “Sao thế?”
Chu Thời Huân lắc đầu: “Anh hôm nay là ngày tháng nào ?”
“Không đầu tháng Mười Hai ? Chẳng lẽ giữa tháng Mười Hai ? Chẳng lẽ hôn mê nửa tháng?” Lục Trường Phong chút thể tin .
Chu Thời Huân nhưng thật nghĩ tới Lục Trường Phong quên sạch sành sanh chuyện của một tháng , chỉ chân của : “Chân của …”
Lục Trường Phong lúc mới phát hiện chân bó bột: “Là lúc đẩy Phùng Đại Xương thì va đá, thế? Nguy hiểm lắm ?”
Chu Thời Huân lắc đầu: “Không, chỉ là gãy xương thôi, cần dưỡng một đoạn thời gian.”
Lục Trường Phong cảm thấy đây là vấn đề, chỉ cần chân cắt cụt, hết thảy đều dễ , vẫn quan tâm đến vấn đề của : “Chuyện của Phùng Đại Xương, thấy cần xử lý quá nghiêm trọng.”
Chu Thời Huân trả lời , mà thẳng: “Hôm nay là ngày 4 tháng 1 năm 1979, đây là Bệnh viện Đa khoa Kinh Thị.”
Lục Trường Phong ngây ngẩn cả : “Tháng Một ư? Chúng ở Kinh Thị ? hôn mê một tháng?”
Ngẫm đều chút thể tưởng , luôn cảm thấy chuyện gì đó phù hợp, nhưng nhất thời nhớ nổi.
Chu Thời Huân cũng để ý đến , nguyên bản là với Lục Trường Phong về những hành động mất mặt của trong một tháng , cuối cùng ngẫm , vẫn là đợi Chu Triều Dương đến, xem ý tưởng của cô .
Chu Triều Dương trở về căn bản ngủ , tắm rửa ăn chút gì đó, chợp mắt một hồi là sẽ bệnh viện.
Thịnh An Ninh cũng nghỉ ngơi bao nhiêu, cũng may còn trẻ thức khuya cũng , vội vàng cùng Chu Triều Dương cùng bệnh viện, đường còn công tác tư tưởng cho Chu Triều Dương: “Em đừng nghĩ lung tung, chắc chắn , cả em cũng gọi điện thoại đến.”
Chu Triều Dương thở dài một tiếng: “Chị dâu, em , em chỉ là một cái cho lòng yên tâm, chị học .”
Thịnh An Ninh cũng vội: “Không , buổi sáng chị vội, gần đây bắt đầu ôn tập, sắp thi .”
Hai đến bệnh viện, còn phòng bệnh, Chu Thời Huân chặn hai , hiệu cho hai sang một bên chuyện.
Tìm một góc , Chu Thời Huân Chu Triều Dương: “Lục Trường Phong khôi phục trí nhớ .”
Thịnh An Ninh và Chu Triều Dương đều chấn động, chút thể tin , Lục Trường Phong cứ thế mà khôi phục trí nhớ ?
Chu Triều Dương cũng hiểu cả còn lời , chút căng thẳng: “Rồi nữa?”
Chu Thời Huân nhíu mày: “Mặc dù nhớ tới hết thảy, nhưng nhớ chuyện của một tháng , cũng với , xem ý tứ của em.”
Chu Triều Dương nghĩ ngợi gì, dùng sức lắc đầu: “Không, cần, cả, cần với , khôi phục trí nhớ là , đừng , cái gì cũng đừng , cứ coi như một tháng cái gì cũng từng xảy . Cũng coi như em từng đến đây.”
Hoảng loạn , kéo Thịnh An Ninh .
Lại Thịnh An Ninh một bả kéo : “Em đừng vội, cho dù em , cũng ở nhà chúng một tháng , chuyện luôn đổi .”
Chu Triều Dương khổ sở mặt mày, Thịnh An Ninh như sắp : “Chị dâu, chúng thể , em ở chỗ .”
Cô đột nhiên nên đối mặt với Lục Trường Phong khi tỉnh như thế nào.
Ngẫm sự sớm tối ở chung trong một tháng , tựa như là một giấc mơ .
Thịnh An Ninh vỗ tay nàng an ủi: “Đừng vội, chúng vui mừng.”
Trong lòng ít nhiều còn chút thất vọng, Lục Trường Phong , quên mất chuyện của một tháng , cô vẫn luôn mong đợi Lục Trường Phong khôi phục trí nhớ, đó xem những chuyện ngây thơ , sẽ là cái dạng gì biểu cảm.
Kết quả nhớ , nhưng quên mất!
Chu Triều Dương gật đầu, lúc cũng bình tĩnh , đầu Chu Thời Huân: “Anh cả, đừng với chuyện của tháng , cho dù , cũng đừng chuyện gọi là chị, cũng sẽ về với bố và nhà, miễn cho nếu , sẽ ngượng ngùng, dù là một kiêu ngạo như .”
Chu Thời Huân gật đầu đồng ý: “Được.”
Thịnh An Ninh cảm thấy như công bằng với Chu Triều Dương, nỗ lực trả giá bất kỳ hồi báo nào còn tính, cuối cùng trực tiếp lãng quên.
cũng cách nào, bọn họ tôn trọng lựa chọn của Chu Triều Dương.
Nắm lấy cánh tay Chu Triều Dương: “Vậy xem một chút ?”
Chu Triều Dương gật đầu: “Cứ xem một chút .”
Hai cùng Chu Thời Huân phòng bệnh, Lục Trường Phong đang tựa đầu giường , mặt cũng khôi phục vẻ lạnh lùng nghiêm nghị , thấy Thịnh An Ninh và Chu Triều Dương , lịch sự gật đầu, xem như chào hỏi.
Ánh mắt cũng dừng nửa phần Chu Triều Dương, chuyển sang Chu Thời Huân: “Khi nào thể xuất viện?”
Chu Triều Dương giấu tay lưng, nắm c.h.ặ.t , mới thể ép buộc bản tới Lục Trường Phong, cũng quan tâm .
Hai ở phòng bệnh quá lâu, bởi vì lúc , bọn họ trở nên xa lạ, đề tài gì để .
Thịnh An Ninh đó cũng cảm thấy hổ, cùng Chu Triều Dương .
Mãi cho đến khi tới sân, Chu Triều Dương mới thở dài: “Kỳ thật như cũng , chị dâu, chúng về nhà .”
Nói xong mũi đau xót, nước mắt suýt rơi xuống.
Thịnh An Ninh nắm lấy cánh tay cô : “Em thì cứ , .”
Chu Triều Dương lắc đầu: “ cũng trong lòng bây giờ là cảm giác gì, chỉ là khó chịu, nhưng cũng vì mà vui vẻ, vốn dĩ khả năng, như ? Sau chị cũng cần lo lắng sẽ lún sâu .”
Thịnh An Ninh thở dài: “Em thật đúng là một cô gái ngốc, đúng , em còn chuyện tối qua của hai đứa là thế nào, trượt băng ? Sao cuối cùng trở về trong bộ dạng chật vật như ?”
Chu Triều Dương hít hít mũi, kể đơn giản sự việc xảy ngày hôm qua một , nhíu mày: “Thật là kỳ quái, những đó hình như là g.i.ế.c c.h.ế.t .”
Thịnh An Ninh cũng kinh ngạc: “Thế nào? Tại g.i.ế.c c.h.ế.t em? Chẳng lẽ là Ngụy Quốc Cường và Lý Xuân Hoa?”
Chu Triều Dương lắc đầu: “Không bọn họ, bọn họ bây giờ vẫn đang dưỡng thương, với , bọn họ cũng lá gan lớn như mà g.i.ế.c .”
Đừng Thịnh An Ninh nghĩ , cô cũng nghĩ .
Nếu là hại c.h.ế.t Lục Trường Phong, tại khi chiếc xe thể bỗng chốc đ.â.m c.h.ế.t cả hai bọn họ, lúc thấy Lục Trường Phong, chọn đổi phương hướng, còn vội vàng rời ?
Rất rõ ràng chính là nhắm cô !
cô cũng đắc tội gì với ai, chính là kiểu đắc tội khiến hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô .
Trong phòng bệnh, Lục Trường Phong cũng kinh ngạc Chu Thời Huân: “Anh bố cũng ở Kinh Thị?”
--------------------