Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 407: Bàn chuyện tình cảm chỉ tổ lỡ việc.

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:41:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Triều Dương xong, lập tức kinh ngạc, Lục Trường Phong việc gì thì chạy lên núi cái gì chứ?

 

Sau khi vội vàng cảm ơn, cô đút chai sữa , trong túi còn đựng bánh mì và bánh trứng gà, chạy thẳng lên núi.

 

Giờ lên núi ít, đường chỉ còn một dấu chân lộn xộn.

 

Chu Triều Dương cứ thế men theo những dấu chân mà leo lên núi, cô lên tới Quỷ Kiến Sầu một , nhưng vẫn thấy bóng dáng Lục Trường Phong , lòng cô khỏi thắt , cái ngốc t.ử nhỏ thể chạy chứ?

 

Bởi vì lo lắng, cô cũng chút tức giận, thầm nghĩ nếu tìm Lục Trường Phong, nhất định đ.á.n.h cái thứ một trận thật đau, xem còn dám chạy loạn khắp nơi nữa .

 

Chạy khắp núi núi suốt hai giờ đồng hồ, vẫn thấy Lục Trường Phong, Chu Triều Dương đổ mồ hôi đầm đìa, mắt đỏ hoe vì sốt ruột, cô hoài nghi liệu Lục Trường Phong lên núi, mà là ngoài tìm cô ?

 

Hoặc là tìm thấy , nên tự về nhà chăng?

 

Trong lòng nghĩ là , nhưng cô cam lòng cứ thế trở về, nên dọc theo Quỷ Kiến Sầu tìm thêm một về phía núi.

 

Phía Quỷ Kiến Sầu, vách núi dốc , mọc đầy rừng phong cao thấp, đến cuối thu nơi đỏ rực một mảnh lá, giống như thể cháy đến tận chân trời.

 

Còn lúc , nơi đây tuyết trắng xóa bao phủ, ánh mặt trời chút ch.ói mắt.

 

Chu Triều Dương vốn nghĩ nơi nguy hiểm như , Lục Trường Phong hẳn sẽ đến, cho dù đến, cũng nên thoáng cái về ngay.

 

Khi một vòng chuẩn về, cô đột nhiên thấy bên cạnh một tảng đá những dấu chân lộn xộn, như là mới giẫm lên.

 

Tim cô thoáng cái thắt , Lục Trường Phong sẽ xảy chuyện ngoài ý gì ở đây chứ?

 

Cô cẩn thận qua thử, vịn tảng đá xuống, tuyết trắng, một vệt lăn dài.

 

Chu Triều Dương chút lo lắng, cô hướng xuống hét lớn: "Lục Trường Phong! Lục Trường Phong! Anh thấy ? Anh ở phía ?"

 

Chỗ quá dốc, nếu liều lĩnh nhảy xuống, nhất định sẽ nguy hiểm.

 

Chu Triều Dương cúi đầu đang nghĩ xem để xuống, chú ý phía lén lút mò tới, dùng sức đẩy cô một cái.

 

Không đợi cô kịp phản ứng, trọng tâm mất, cả cô bay thẳng ngoài.

 

Cô căn bản thấy là ai đẩy , chỉ thấy rơi mạnh xuống dốc , đó lăn lộn một mạch xuống.

 

Chu Triều Dương thầm mắng một câu c.h.ử.i thề, đó cô cảm thấy đầu tê rần, mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

 

Khi tỉnh nữa, xung quanh tối, cô miễn cưỡng thể thấy những đường nét lờ mờ xung quanh.

 

Chu Triều Dương cử động tay chân, cũng may tay chân đều thể cử động, cũng cảm giác đau đớn, chứng tỏ cô thương. Vừa định vịn đất dậy, cô liền thấy một bóng đen thò tới.

 

"Chị, chị tỉnh ạ?"

 

Chu Triều Dương thấy là Lục Trường Phong, cô thoáng cái thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dậy sờ cánh tay Lục Trường Phong: "Anh thương ? Có chỗ nào thoải mái ? bảo đợi tại chỗ , chạy đến đây?"

 

Cô đột nhiên nhớ tới, hình như đẩy xuống!

 

Lục Trường Phong Chu Triều Dương liên tiếp những câu hỏi cho chút ngây ngốc, sửng sốt một chút mới vẻ tủi : "Chị, ngoan ngoãn đợi chị mà, là chị tìm với , bảo chị phát hiện thứ ho núi, gọi đến."

 

Chu Triều Dương thoáng cái hiểu , Lục bảy tuổi lừa, cho nên đây là cố ý mưu sát!

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Lục Trường Phong thấy Chu Triều Dương gì, còn tưởng cô đang tức giận, nắm tay cô lay lay: "Chị, xin thứ , nên lời khác mà chạy loạn, nhất định sẽ như nữa, chị, chị đừng tức giận nha."

 

Chu Triều Dương lắc đầu: "Không , giận, đang suy nghĩ chuyện gì. Anh thương ?"

 

Lục Trường Phong do dự một chút: "Chị, đau chân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-407-ban-chuyen-tinh-cam-chi-to-lo-viec.html.]

 

Anh đ.á.n.h chân mới lăn xuống, tỉnh phát hiện bên cạnh vẫn còn Chu Triều Dương, kinh vui, cũng nhanh ch.óng kéo Chu Triều Dương đến chỗ khô ráo, nếu cứ tuyết, sẽ c.h.ế.t cóng.

 

Anh một vòng, nhưng thật xa lắm một căn nhà nhỏ, là nơi nhân viên bảo vệ rừng tuần tra nghỉ ngơi. Không dậy nổi, liền quỳ gối kéo Chu Triều Dương qua.

 

Chu Triều Dương chân đau, vội vàng dậy bảo Lục Trường Phong xong, sờ chân : “Đau ở ? Chỗ chỗ ?”

 

Lục Trường Phong chỉ chỗ phía đầu gối: “Chỗ đau, dùng gậy sắt đ.á.n.h đây, đau.”

 

Chu Triều Dương cách lớp quần bông cũng thể cảm giác chân Lục Trường Phong đang sưng lên, cũng thương đến xương bên trong . Lúc , đưa rời khỏi đây đến bệnh viện.

 

Cũng may cô lớn lên ở Kinh thị, từ nhỏ quen hoang dã, đối với núi rừng vẫn quen thuộc. Cô dậy đến cửa căn nhà nhỏ liếc mắt một cái thật kỹ lưỡng, cửa còn dán một tờ giấy, phía thông tin nhân viên bảo vệ rừng, và thời gian tuần tra núi, cùng với vị trí cụ thể của căn nhà .

 

Bọn khả năng về đường cũ, chỉ thể vòng ngoài từ phía , bất quá như sẽ thêm một ít chặng đường oan uổng.

 

Lúc lăn xuống từ núi, cũng sữa trong lòng rơi xuống ở , cũng may bánh mì và bánh bông lan trong túi vẫn còn.

 

Cô lấy bánh mì chia cho Lục Trường Phong hơn phân nửa: “Chúng mau ăn , ăn xong chị cõng em ngoài.”

 

Lục Trường Phong ngoan ngoãn ăn bánh mì, nhưng trong lòng cũng ý tưởng, nhất định thể để Chị cõng ngoài.

 

Nuốt hết bánh mì trong ba hai ngụm, Chu Triều Dương đỡ Lục Trường Phong lên: “Nào, chị cõng em.”

 

Lục Trường Phong bướng bỉnh chịu: “Không cần, Chị, em thể tự .”

 

Sắc mặt Chu Triều Dương thoáng cái nghiêm túc hẳn lên, giọng cũng thập phần nghiêm nghị: “Em chân của em nữa ? Nếu em còn chần chừ tiếp nữa, em chỉ thể cắt cụt chân!”

 

Lục Trường Phong sợ đến nhảy dựng, run run dám lời nào.

 

Chu Triều Dương : “Nhanh lên, nếu còn chần chừ tiếp nữa, trời tối đen , chúng căn bản , đến lúc đó dã thú cũng sẽ ăn thịt cả hai chúng .”

 

Lục Trường Phong do dự, sấp vai Chu Triều Dương.

 

Chu Triều Dương c.ắ.n răng mới miễn cưỡng cõng Lục Trường Phong lên, bước một bước, cô lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống.

 

Sợ đến mức Lục Trường Phong xuống: “Chị, chị cõng nổi em , em xuống vẫn hơn.”

 

Chu Triều Dương cao giọng: “Im miệng, chị thể là thể!”

 

Cô hít sâu một , khó khăn bước bước thứ hai.

 

Cô c.ắ.n c.h.ặ.t răng, gân xanh thái dương nổi lên.

 

Lục Trường Phong dám lên tiếng, nhưng thể thấy hô hấp của Chu Triều Dương tiếng nặng hơn tiếng , thậm chí vài suýt chút nữa ngã, nhưng cô vững vàng xong.

 

Muốn mở miệng, cảm giác cổ họng nghẹn , nghẹn ngào một chút: “Chị, là em đợi ở đây, chị gọi đến ?”

 

Vừa , mắt nóng lên, nước mắt sắp rơi xuống.

 

Chu Triều Dương thể mở miệng chuyện, sợ rằng mở miệng, luồng sức lực sẽ tiết hết, cô vẫn từng bước một kiên trì cõng Lục Trường Phong ngoài.

 

Chỉ cần cô còn ở đây, sẽ vĩnh viễn bao giờ bỏ rơi .

 

Mặc kệ bọn họ là phận gì, quan hệ gì.

 

Ngẫm , mắt cô cũng khỏi đau rát, phân biệt là nước mắt mồ hôi chảy trong mắt.

 

--------------------

 

 

Loading...