Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 399: Thân thế như một câu đố
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:41:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Cẩm Vân con trai mắng là phụ nữ hết câu đến câu khác, cảm xúc cuối cùng cũng khống chế , thất thanh lớn, lấy khăn tay che mắt: "Trường Phong, là của con mà, con thể như thế?" Lại hướng về Lục Kiến Sâm lóc kể lể: "Tại , Trường Phong nó tại quên ? thật sự quá đau lòng , Trường Phong của chúng ..."
Bởi vì quá đau lòng, chút thành tiếng.
Chung Văn Thanh cũng nên khuyên thế nào, nếu con trai nhận , luôn miệng gọi là phụ nữ , thì quả thực là một chuyện khiến vô cùng đau lòng, cô chỉ cần thử xem đặt vị trí đó, thì cảm giác đồng cảm.
Lục Kiến Sâm thở dài một , an ủi vợ: "Em cũng cần quá đau lòng, Trường Phong bây giờ như thế, cũng là vô tình , em cần để trong lòng, dù nó là một bệnh."
Liễu Cẩm Vân vẫn thể chấp nhận, che mắt vẫn , cuối cùng cảm thấy sẽ ảnh hưởng ăn uống, một tiếng xin , vội vàng dậy xuống ghế sô pha, nức nở khe khẽ.
Lục Trường Phong một khuôn mặt mơ hồ, căn bản hiểu tổn thương ai, chính là cảm thấy là , động một cái là , thật sự quá phiền phức. Bây giờ thấy cô rời khỏi bàn ăn, thở phào một , gọi Chu Triều Dương ăn thịt: "Chị, món thịt kho tàu ăn ngon quá, chị cũng ăn , chúng cùng ăn."
Vừa gắp một miếng cho Chu Triều Dương, tự nhét một miếng miệng, vui vẻ nhai, còn gọi Thịnh An Ninh và các cô: "Chị dâu, cô, các cô cũng ăn , thịt kho tàu thật sự ăn ngon lắm."
Thịnh An Ninh cảnh như thế thể , dù vợ chồng Lục Kiến Sâm vẫn đang đau lòng, thế nhưng dáng vẻ đơn thuần của Lục Trường Phong, nhịn lên: "Được, em cũng mau ăn , một hồi nguội thì thể ăn nữa."
Bữa cơm khiến một bàn tâm trạng giống , Chung Văn Thanh chính là cảm thấy chút ngượng ngùng, cũng nên cái gì, chỉ thể ôm Chu Chu, cúi đầu im lặng đút cơm cho đứa nhỏ.
Sau bữa trưa, Lục Kiến Sâm dẫn Liễu Cẩm Vân nghỉ ngơi ở nhà khách gần đó, nhà Chu gia tuy rằng lớn cũng ở , hơn nữa ở cũng bất tiện.
Lục Trường Phong thấy hai , thoáng cái thở phào một , vẫn lo lắng hỏi Chu Triều Dương: "Chị, bọn họ còn đến ? Không đến nữa , em thích bọn họ."
Chu Triều Dương bất đắc dĩ: "Lục Trường Phong, mặc kệ em thích thích, bọn họ là cha của em, sự thật đổi , hơn nữa em cũng thể một lễ phép, động một cái là gọi khác là phụ nữ , em cảm thấy như thích hợp ?"
Lục Trường Phong tủi xoạch một cái miệng: "Em cũng cố ý, hơn nữa cô chính là , cô dẫn em rời khỏi nơi , chừng sẽ bán em , em khác ngốc t.ử như em, thể bán đến mỏ để đào than."
Chu Triều Dương kinh ngạc Lục Trường Phong: "Ai cho em? Em những thứ bậy ở ?"
Lục Trường Phong một khuôn mặt nghiêm túc Chu Triều Dương: "Là ông bán khoai lang nướng hôm đó với em, nếu như em lời chạy loạn, thì sẽ chuyên môn tìm ngốc t.ử như em bán , em mới cần bán ." Cho nên mới thể lời vẫn đợi Chu Triều Dương ở chỗ ông bán khoai lang nướng.
Chu Triều Dương cũng chút dở dở : "Có thể sẽ là như , thế nhưng bọn họ nhất định sẽ , dù chính là cha ruột của em mà, bọn họ chỉ đối xử với em hơn."
Lục Trường Phong lắc đầu: "Không nào đối xử với em hơn chị."
Chu Triều Dương tim đập nhanh một chút, mặt Lục Trường Phong, nếu như ánh mắt đơn thuần trong suốt, thì cũng khiến cô chút ảo giác. Trong lòng đột nhiên khổ sở một chút, cô quản tâm của .
Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân dẫn ba đứa nhỏ lên lầu ngủ trưa, chỉ cần hai đều ở nhà, ba đứa nhỏ sẽ vui vẻ theo Chung Văn Thanh và Chu Hồng Vân, mà sẽ cùng theo cha .
Thật vất vả mới sắp xếp ba đứa nhỏ ngay ngắn, để bọn chúng kề bên ngủ, Thịnh An Ninh mới nhỏ giọng với Chu Thời Huân về sự nghi ngờ của : “Anh ruột của Lục Trường Phong ? Sao vẻ giống lắm nhỉ, thấy bà giả, ngay cả lúc , bà cũng chú ý đến nghi thức của . Hơn nữa, xem, bà tin con trai thương đến giờ, một chút ít cũng tiều tụy, ngược còn ăn mặc gọn gàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-399-than-the-nhu-mot-cau-do.html.]
Chu Thời Huân nhưng thật chú ý: “Là như ? thì từng Lục Trường Phong về chuyện gia đình , chỉ là cảm thấy quan hệ với nhà bình thường.”
Thịnh An Ninh liền bát quái: “Anh cho xem, bình thường là bình thường thế nào? Các cùng một chỗ chuyện nhà ?”
Chu Thời Huân lắc đầu, cho tới bây giờ cũng hỏi, Lục Trường Phong cũng sẽ , hơn nữa cũng nghĩ tới trò chuyện đề tài .
Thịnh An Ninh Chu Thời Huân đầy nghi hoặc: “Vậy các đàn ông cùng đều trò chuyện cái gì? Phụ nữ?”
Chu Thời Huân trở nên nghiêm túc: “Không , đều là sự tình công tác.”
Thịnh An Ninh cảm thán một chút: “Vậy các đúng là vô vị thật.”
Chu Thời Huân thật sự sợ Thịnh An Ninh một hồi trong đầu nghĩ tới những thứ lộn xộn khác, vội vàng : “Chính là lúc Lục Trường Phong ly hôn, chúng trò chuyện vài câu. Anh và vợ xem như thanh mai trúc mã cùng lớn lên, tới tuổi tác tự nhiên cùng một chỗ, chỉ là ly hôn hai bên nhà đều đồng ý, bọn họ kiên trì ly hôn. Anh lúc liền một câu, nhiều chuyện sai , là thể sai tiếp nữa.”
Thịnh An Ninh nhấm nháp kỹ câu cuối cùng, càng nghĩ càng cảm thấy Lục Trường Phong vẫn còn chuyện xưa.
Chu Thời Huân đưa tay che lên mắt Thịnh An Ninh: “Đừng nghĩ bậy nữa, mau ngủ một hồi , một hồi bọn nhỏ sẽ tỉnh.”
……
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Liễu Cẩm Vân và Lục Kiến Sâm trở nhà khách, tình cảm vợ chồng trong nháy mắt thấy.
Liễu Cẩm Vân cừu thị Lục Kiến Sâm: “Lần thỏa mãn chứ? Sự tình biến thành như , cao hứng?”
Lục Kiến Sâm nhíu mày: “Cô đang cái gì, những năm đối với Trường Phong cái dạng gì, trong lòng cô rõ ràng lắm?”
Liễu Cẩm Vân lạnh: “ còn thật sự rõ ràng lắm, mỗi một trong nhà họ Lục các đều dơ bẩn đến cực điểm, ích kỷ giả dối, vì mặt mũi và tiền đồ của chính các , là thể hy vọng bất luận cái gì vô tội, Lục Kiến Sâm, chính là một súc sinh.”
Lục Kiến Sâm để ý đến bà : “Bây giờ cô đừng ầm ĩ nữa, Trường Phong như , chúng nên nhanh ch.óng đưa về Ma Đô trị liệu.”
Liễu Cẩm Vân ha hả châm chọc: “Anh trị liệu Lục Trường Phong, là sợ ông nội đem gia sản đều cho nha đầu Chu Triều Dương , tất cả nhà họ Lục, chỉ sợ một hy vọng Chu Triều Dương trở về.”
Sắc mặt Lục Kiến Sâm biến đổi, trợn mắt Liễu Cẩm Vân: “Cô cái gì? Cô đừng bậy tám đạo, nếu cô cứ như , sẽ đưa cô trở về.”
Liễu Cẩm Vân một chút ít cũng sợ lời uy h.i.ế.p của Lục Kiến Sâm: “Anh sợ hãi ? Có ngờ Lục Cánh Đông còn thể sống, cuối cùng còn đời ? Ông nội tới gặp Chu Triều Dương, các đều ngăn cản, chính là sợ hãi ông thấy nha đầu , lập tức sẽ đem tất cả gia sản cho cô ?”
--------------------