Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 397: Kỳ Tích Sẽ Xuất Hiện
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:41:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh mong rằng một chút điểm trùng hợp nào đó, đáng tiếc cô đến đây lâu như , sự thật chứng minh căn bản điểm trùng hợp nào.
Cuối cùng, một nhà cũng bàn bạc xem Chu gia cần chuẩn quà gì, để thể hiện sự coi trọng đối phương, quá rõ ràng quá mức long trọng.
Thịnh Thừa An cũng thấy phiền, thở dài Thịnh An Ninh: “Chị nếu chị cũng giống bọn em, đều ‘biu’ một cái tới thế giới , sẽ phiền phức như ?”
Thịnh An Ninh vô cùng bất đắc dĩ, cũng xuyên về dùng thể của chứ, nhưng việc hồn xuyên , cũng thể khống chế, trừng mắt Thịnh Thừa An: “Em là đang chê đấy ?”
Thịnh Thừa An vội vàng lắc đầu: “Cái đó thì , chỉ là bây giờ chút phiền phức, chúng vì một lời dối, diễn kịch tìm một đống lý do, em chỉ sợ đầu một ngày phát hiện, đặc biệt là Chu Thời Huân phát hiện, em xem chị bây giờ.”
Thịnh An Ninh bỗng chốc im lặng, cũng , nếu như thật một ngày như , sẽ dứt khoát thẳng thắn sự thật.
……
Cha Lục Trường Phong tới Kinh Thị một ngày Nguyên Đán, Chu Thời Huân nhà ga đón hai về nhà.
Thịnh An Ninh cũng vặn nghỉ ở nhà, nguyên bản là giúp Chu Hồng Vân và dì giúp việc cùng chuẩn cơm ngày mai, nhân tiện dọn dẹp nhà cửa một .
Cha Lục Trường Phong đột nhiên đến, xáo trộn kế hoạch của bọn họ, bận rộn chuẩn cơm trưa, tiếp đãi cha Lục Trường Phong.
Chung Văn Thanh cũng từng gặp bố Lục Trường Phong, Lục Kiến Sâm, cảm thấy cũng tệ, lễ phép, tính tình cũng , liền với Lục Trường Phong: “Bố con đến , con lễ phép, thể tùy hứng để ý đến họ, nếu họ sẽ buồn đấy, họ vẫn luôn quan tâm con.”
Lục Trường Phong trí thông minh bảy tuổi nhưng một chút ít cũng ngốc, phản ứng còn nhanh: “Vậy tại họ vẫn luôn đến thăm con, tại con ở tại nhà các , họ khẳng định là đối xử với con .”
Chung Văn Thanh lúc đúng là tú tài gặp lính, lý rõ: “Bởi vì bố con con thương, họ cũng là mới , cho nên mới vội vàng đến thăm con.”
Lục Trường Phong một chút cũng vui vẻ, tức giận căng mặt, chủ yếu là sợ rời khỏi Chu gia.
Chu Thời Huân dẫn hai vợ chồng Lục Kiến Sâm và Liễu Cẩm Vân trở về, thấy Lục Trường Phong thương đang ở ghế sô pha, hai vợ chồng đều kịp chào hỏi Chung Văn Thanh cùng , trực tiếp nhào tới.
Lục Kiến Sâm nhíu mày Lục Trường Phong: “Sao thương đến nông nỗi ?”
Liễu Cẩm Vân trái rưng rưng nước mắt Lục Trường Phong, đưa tay nắm tay thằng bé: “Trường Phong, con còn nhớ ?”
Lục Trường Phong hai xa lạ đối với , thích họ chạm , đầu để ý đến họ.
Thịnh An Ninh ôm con gái ở một bên, vẫn là đầu tiên gặp Lục Kiến Sâm, quả thật là một đàn ông ôn hòa nhã nhặn, còn Liễu Cẩm Vân thì khí chất phụ nữ Ma Đô, tinh tế đến từng sợi tóc cũng tỉ mỉ chải chỉnh tề, b.úi một cái tóc phía đầu.
Đi cả đêm tàu hỏa cũng hiển tiều tụy, mở miệng mang theo giọng Ngô Nông Nhuyễn Ngữ nhấn nhá.
Liễu Cẩm Vân hỏi con trai nhận , là các kiểu yêu thương đau lòng, cầm khăn tay liên tục chấm nước mắt khoé mắt.
Lục Kiến Sâm hồn , dậy chào hỏi Chung Văn Thanh: “Chị dâu, thật sự là phiền , xảy chuyện lớn như , chúng , Trường Phong đứa nhỏ gây ít phiền phức cho .”
Chung Văn Thanh khách khí bảo xuống: “Không cần khách khí như , đều giống con cái của , thấy thằng bé thương thì thể bỏ mặc.”
Lục Trường Phong nhịn nổi, đột nhiên lên phát cáu: “ cùng các , các đều .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-397-ky-tich-se-xuat-hien.html.]
Nói xong, thằng bé hừ hừ tìm Chu Triều Dương, kéo tay Chu Triều Dương: “Chị, chúng chơi cờ nhảy, chúng chuyện với họ, cái phụ nữ lắm.”
Liễu Cẩm Vân ngây ngẩn cả , nước mắt lưng tròng, chút thể tưởng Lục Trường Phong, môi run run nhưng một chữ nào.
Chu Triều Dương cảm thấy dẫn Lục Trường Phong chơi như quá thích hợp, nhíu mày trừng : “Anh đừng náo, ngoan ngoãn ở đây.”
Lục Trường Phong lời ồ một tiếng, bên cạnh Chu Triều Dương cũng chịu về phía bố .
Chung Văn Thanh lời tổn thương khác, vội vàng lời khuyên nhủ: “Cô đừng để ý, bây giờ chính là tâm tính trẻ con, đối với các cũng xa lạ.”
Liễu Cẩm Vân lau nước mắt: “Không , trách , chính là trong lòng khó chịu, ngờ thật sự quên hết chúng .”
Lục Kiến Sâm thấy tình huống , cũng chỉ nhíu c.h.ặ.t mày, chuyện còn nghiêm trọng hơn nghĩ.
Trên đường hỏi Chu Thời Huân chi tiết về bệnh tình và tình trạng của Lục Trường Phong, bây giờ xem , Lục Trường Phong thể cũng mong cùng trở về Ma Đô.
Nhịn thở dài một tiếng: “Không ngờ biến thành như , thời gian nhất định là các cô tốn tâm tư, cho nên mới thể coi các cô là nhà. Không , chúng sẽ chậm rãi .”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Liễu Cẩm Vân một hồi, lau nước mắt mặt, Chung Văn Thanh: “ thể ở riêng với Trường Phong một hồi ?”
Chung Văn Thanh tự nhiên ý kiến, hơn nữa hai con ở thêm một hồi, chừng còn thể đ.á.n.h thức ý thức tiềm ẩn của Lục Trường Phong, dù huyết thống là thể thế .
Bảo Chu Triều Dương dẫn Lục Trường Phong thư phòng, Liễu Cẩm Vân lau nước mắt theo.
Chu Triều Dương lệnh Lục Trường Phong trong phòng, nếu sẽ thèm để ý đến .
Lục Trường Phong tủi ở ghế, Chu Triều Dương ngoài còn đóng cửa thư phòng , Liễu Cẩm Vân thì càng cảm thấy chán ghét, hờn dỗi mặt sang một bên, để ý đến cô .
Liễu Cẩm Vân đổi dáng vẻ đau lòng ở bên ngoài, lau lau nước mắt, bình tĩnh đối diện Lục Trường Phong, cô vẫn chút tin Lục Trường Phong thật sự thành ngốc t.ử.
Nhìn chằm chằm Lục Trường Phong một hồi lâu, đột nhiên mở miệng : “Anh thật sự cái gì cũng nhớ? Ngay cả cũng nhớ?”
Lục Trường Phong kiêu ngạo đầu sang một bên, để ý đến cô .
Liễu Cẩm Vân : “Anh nhưng thật thoải mái , cái gì cũng nhớ, cũng cần về Lục gia. , sẽ ngay cả Trang Tĩnh cũng nhớ chứ.”
Lục Trường Phong vẫn để ý đến cô , chỉ là hầm hừ cô , trong mắt mang theo cừu hận thuần túy như hài đồng.
Liễu Cẩm Vân Lục Trường Phong là thật sự choáng váng, trong lòng là sự sảng khoái , lạnh: “Anh ngốc t.ử cũng , ban đầu nên sinh , chính là sỉ nhục của ! Anh hại cả đời đều sống .”
Nói xong : “Lục Trường Phong Lục Trường Phong, cố gắng như ích lợi gì? Cuối cùng vẫn là một ngốc t.ử?”
Lẩm bẩm nhiều, vẫn , đến mức Lục Trường Phong trong lòng phiền não, đột nhiên lên: “ ngoài, cùng một chỗ với cô, chán ghét cô.”
Liễu Cẩm Vân : “ , là chán ghét , chán ghét ép kết hôn, ép việc mong , nhưng những thứ đều là vì cho , ai cuối cùng sẽ thành một ngốc t.ử.”
--------------------