Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 395: Hậu quả có chút nghiêm trọng

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:41:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Trường Phong đột nhiên ngất xỉu, khiến tất cả đều nhảy dựng lên.

 

Thịnh An Ninh bảo Chu Thời Huân mau gọi điện thoại kêu xe tới, cô qua đỡ đầu Lục Trường Phong, để tại chỗ. Nếu chỉ là ngất xỉu do sốt đơn thuần thì sợ, chỉ sợ miệng vết thương trong đầu lành, xảy nhiễm trùng hoặc xuất huyết thì phiền phức.

 

Trước đó, cô còn cảm thán cơ thể Lục Trường Phong thật , phẫu thuật vài ngày thể nhảy nhót lung tung khắp nơi.

 

Rất nhanh, Lục Trường Phong đưa bệnh viện. Chu Triều Dương sợ đến mức vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Thịnh An Ninh: “Chị dâu, chị xem ? Sẽ sốt cao quá, khiến trở nên ngốc hơn chứ?”

 

Thịnh An Ninh vỗ tay cô an ủi: “Không , , chắc sẽ vấn đề gì lớn .”

 

Sau khi bác sĩ kiểm tra, Lục Trường Phong chỉ là ngất xỉu do sốt đơn giản gây , miệng vết thương đầu ngược bất kỳ vấn đề gì.

 

Mấy Thịnh An Ninh đều thở phào một .

 

Chu Triều Dương vẫn chút tự trách: “Nếu hôm qua em về nhà sớm thì , cũng sẽ xảy chuyện như .”

 

Nói , cô nhịn đỏ vành mắt.

 

Thịnh An Ninh vẫn luôn khuyên giải Chu Triều Dương: “Chuyện ai cũng thể . Bây giờ cứ nhận định mỗi em, em cũng thể gì cả, cứ luôn luôn chằm chằm ?”

 

Trong lòng cô hy vọng, thể kỳ tích nào đó xảy , ví dụ như Lục Trường Phong vì một trận sốt mà đột nhiên thể nhớ chuyện , chỉ thông minh cũng khôi phục bình thường.

 

Chu Thời Huân đột nhiên mở lời: “Vẫn nên thông báo cho bố Lục Trường Phong .”

 

Thịnh An Ninh kinh ngạc: “Tại ? Anh quan hệ giữa và gia đình lắm, nhà ?”

 

Chu Thời Huân vẫn lý trí: “Trước nghĩ vấn đề quá đơn giản, cảm thấy chẳng qua là nhà thêm một mà thôi. sự ỷ của đối với Triều Dương bây giờ, nếu cả một đời , thì thể cứ bám lấy Triều Dương cả một đời . Triều Dương còn nhân sinh của chính để sống.”

 

Chu Triều Dương hề nghĩ ngợi mở lời: “Anh, em thể chăm sóc cả một đời, .”

 

Chu Thời Huân lắc đầu: “Không . Bất kể thế nào, họ ruột của em, chẳng lẽ em còn tin đồn bay đầy trời? Anh thể cần thanh danh, nhưng em thì .”

 

Thịnh An Ninh há miệng, khuyên nhưng cũng nên thế nào, bởi vì Chu Thời Huân sai.

 

Lục Trường Phong cứ mãi , sẽ cứ luôn luôn dính lấy Chu Triều Dương, nhưng trách nhiệm của Chu Triều Dương, càng thể cứ thế lỡ Triều Dương.

 

Tất cả kỳ tích, thể cứ lúc xảy như ?

 

Chu Triều Dương cả là vì cho , trong lòng tuy chút nỡ, nhưng cũng thể mất mặt nhà họ Chu, cũng thể vì sự ích kỷ của bản mà để bố họ đều mang tiếng .

 

dụi dụi mắt: “Vậy, cứ thông báo cho bố .”

 

Bố của Lục Trường Phong, tức là bác trai của Chu Triều Dương, Chu Triều Dương cũng từng gặp mặt hai . Kỳ thật, ông , nho nhã phong độ, còn sự tinh tế của đàn ông Ma Đô và sự khéo léo quan trường.

 

Ông cũng với cô, chỉ là Chu Triều Dương thích ông .

 

Từ gặp mặt đầu tiên thích, lẽ là vì nhận , cho nên cũng cảm tình với nhà họ Lục.

 

Đã tiêm t.h.u.ố.c hạ sốt, uống t.h.u.ố.c, Lục Trường Phong ung dung tỉnh . Vừa mở mắt vội vàng tìm Chu Triều Dương, đến nơi nào đó gọi lớn: “Chị, chị.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-395-hau-qua-co-chut-nghiem-trong.html.]

 

Thịnh An Ninh thấy, trong lòng chút lạnh: “Thôi , kỳ tích căn bản xảy .”

 

Vì Lục Trường Phong tỉnh, cũng vấn đề gì lớn, Chu Thời Huân liền để Chu Triều Dương ở bệnh viện cùng Lục Trường Phong , còn và Thịnh An Ninh về nhà . Chung Văn Thanh và ở nhà vẫn còn quan tâm, còn ba đứa nhỏ nữa.

 

Hơn nữa, còn trở về gọi điện thoại cho nhà họ Lục.

 

Thịnh An Ninh khỏi bệnh viện vẫn thở dài thườn thượt: “ mới nghĩ, Lục Trường Phong cứ thế ngất một cái, liệu kỳ tích xảy chứ, kết quả cái gì cũng xuất hiện.”

 

Chu Thời Huân chút khó hiểu: “Sao em cái ý tưởng thực tế ? Bác sĩ , hồi phục như bây giờ là kỳ tích, thể phát sốt đột nhiên biến .”

 

Thịnh An Ninh liền cảm thấy sức tưởng tượng của Chu Thời Huân thật sự quá kém: “Thế nhỡ thì ? Dù đại thiên thế giới vô kỳ bất hữu, mỗi ngày đều những chuyện chúng tưởng tượng xảy , cũng nhiều kỳ tích xuất hiện.”

 

Sau đó cô còn lấy ví dụ cho Chu Thời Huân, nào là bà lão tám mươi tuổi m.a.n.g t.h.a.i sinh con, liệt đột nhiên thể bước như bay, cuối cùng còn đến một cái: “Không còn mượn xác hồn ? Anh xem Liêu Trai ? thấy cái chắc chắn đều dựa câu chuyện thật mà .”

 

Chu Thời Huân Thịnh An Ninh mấy chuyện phía , cũng để trong lòng, chỉ là cảm thấy Thịnh An Ninh thật sự trí tưởng tượng phong phú, cái gì lộn xộn cũng thể ghép với .

 

Chỉ là cuối cùng Thịnh An Ninh đến mượn xác hồn, bỗng chốc cảm thấy hoảng hốt rõ nguyên do, liếc mắt cô mà lời nào.

 

Chỉ thấy Thịnh An Ninh vẫn đang thao thao bất tuyệt : “Anh cũng nên tin những lời quỷ thần tà thuyết .”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Chu Thời Huân gật đầu: “ tin, em như thể thật sự sẽ kỳ tích xảy .”

 

Lúc Thịnh An Ninh căn bản nghĩ nhiều, còn cong mắt híp vui vẻ: “Cho nên chúng sẽ kỳ vọng kỳ tích xuất hiện, như cuộc sống sẽ khó khăn như thế.”

 

Thấy ai, cô đưa tay khoác lấy cánh tay Chu Thời Huân một cái: “Lúc chính là ngày ngày mong chờ thể sớm trở về, hai ba năm cũng liên lạc với nhà, xong thật sự sợ hãi, nếu hai ba năm mới trở về, đứa nhỏ đều chút hiểu chuyện , khi nào nhận ? Với sợ cũng sẽ quên .”

 

Chu Thời Huân chịu nổi Thịnh An Ninh dùng giọng điệu nũng nịu ủy khuất như chuyện với , nhưng ở đường cái cũng dám càn, chỉ thể hắng giọng một cái: “Sẽ , mau về nhà.”

 

Thịnh An Ninh cố ý trợn mắt: “Gấp gáp thế? ở nhà và cô còn bọn nhỏ đều đang ở đó, ban ngày ban mặt lắm ?”

 

Chu Thời Huân Thịnh An Ninh đôi mắt quyến rũ, một bộ dáng thẹn thùng, chút bật , khóe môi nhếch lên: “Nghĩ linh tinh gì đấy.”

 

Chung Văn Thanh và bọn họ Lục Trường Phong , cũng đều thở phào một .

 

Nghe thông báo cho nhà họ Lục đến, Chung Văn Thanh cũng tán thành: “Trường Phong như , cũng ngờ tới, thông báo cho nhà bọn họ cũng , nếu thật sự xảy chuyện gì, sẽ trách chúng .”

 

Chu Thời Huân gọi điện thoại cho nhà họ Lục, bên tựa hồ cũng vô cùng kinh ngạc, lo lắng hỏi thăm tình hình gần đây của Lục Trường Phong, tỏ ý nhanh sẽ đến Kinh thị.

 

Buổi tối, Lục Trường Phong liền cùng Chu Triều Dương trở về cùng , khi bệnh một trận, bé càng dính lấy Chu Triều Dương hơn, ăn cơm nhất định bên cạnh Chu Triều Dương.

 

Chu Thời Huân liếc mắt Lục Trường Phong ngây thơ một cái đầy chán ghét: “Hai hôm nữa bố đến, sẽ về Ma Đô cùng họ.”

 

Trong đầu Lục Trường Phong căn bản ấn tượng gì về bố , cần nghĩ ngợi từ chối: “ sẽ ở đây, Chị đó, còn kết hôn với Chị.”

 

Một câu , trực tiếp khiến Chu Triều Dương phun cháo gạo trong miệng ngoài, ôm n.g.ự.c ho khan dữ dội.

 

--------------------

 

 

Loading...