Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 392: Chuyện này thật sự rất ngượng ngùng
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:41:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Triều Dương thể phát hỏa, chỉ thể dỗ dành bé: “Chắc chắn là việc bận nên mới về nhà, nhưng em chạy ngoài, đường về nhà ? Nếu bắt nạt em, em đ.á.n.h ?”
Lục Trường Phong cũng đ.á.n.h , nghĩ nghĩ trả lời nghiêm túc: “Có bắt nạt Chị, nhất định đ.á.n.h .”
Chu Triều Dương thở dài một , sang cảm ơn ông lão bán khoai lang nướng.
Ông lão ha hả khoát tay: “Không , đứa nhỏ vẫn khá thông minh, hỏi cái gì nó cũng , hỏi nó tên gì cũng , chỉ là nó tìm Chị. sợ nó chạy lạc mất, nên mới gọi nó đây sưởi ấm, lừa nó rằng Chị một hồi sẽ đến mua khoai lang nướng, đó đưa nó về nhà.”
Ông cũng là một lương thiện, Lục Trường Phong tuy ăn mặc phong phanh, nhưng quần áo giày dép đều sạch sẽ, đầu còn vết thương, khuôn mặt cũng sạch sẽ gọn gàng, trông còn khá trai.
Ông nghĩ thầm vì thương ở đầu nên trở nên ngốc nghếch , chỉ sợ đứa nhỏ chạy lạc, nên mới dỗ dành nó ở , đó đợi lúc dọn hàng thì đưa nó đến đồn cảnh sát.
Không ngờ Chu Triều Dương thật sự tìm đến.
Chu Triều Dương xong liên tục cảm ơn, cuối cùng mua bộ khoai lang nướng của ông lão, ít nhất cũng mấy chục cân.
Ông lão sống c.h.ế.t chịu, Chu Triều Dương bỏ hết khoai lang nướng túi tiền , Lục Trường Phong thông minh, qua vác túi lên vai bước .
Chu Triều Dương móc một phen tiền lẻ trong túi đưa cho ông lão, cũng đếm bao nhiêu tiền, chắc chắn còn hơn hai mươi tệ.
Ông lão liếc mắt một cái sợ nhảy dựng, thấy Chu Triều Dương kéo Lục Trường Phong chạy, liền gọi với theo phía : “Nha đầu, cho nhiều lắm, gì mà dùng nhiều tiền như , cháu .”
Chu Triều Dương cũng , kéo Lục Trường Phong chạy đến ngã tư mới phát hiện , chỉ sợ ông lão sẽ đuổi kịp trả tiền, cũng chú ý Lục Trường Phong chạy về phía nào, cứ thế cùng chạy theo bé.
Kết quả hai chạy ngược hướng, càng xa nhà hơn một chút.
Chu Triều Dương dở dở , Lục Trường Phong đang vác túi khoai lang nướng: “Em xem em thế, đường còn chạy loạn, chúng bây giờ càng ngày càng xa nhà .”
Lục Trường Phong mặc kệ đúng sai, tiên xin : “Chị, xin thứ , nên chạy loạn.”
Chu Triều Dương vội vàng khoát tay: “Không , em cũng là bởi vì quan tâm , nếu gặp chuyện như thế , em hỏi nhà, thể trộm ngoài. Bây giờ chúng mau về nhà thôi, trong nhà chắc chắn loạn cả lên, đang đến nơi nào đó tìm em đấy.”
Dẫn Lục Trường Phong , đột nhiên thấy một tiếng nhạo, truyền tới từ chỗ bóng tối ven đường.
Chu Triều Dương nheo mắt qua, bên thật sự quá tối, cũng chú ý, ngờ còn hai đang xổm: “Ai đó?”
Hai dậy từ chỗ tối, khen hai tiếng: “Sẽ , Chu Triều Dương, ngay cả chúng cô cũng nhận ?”
Chu Triều Dương mượn một chút ánh đèn đường yếu ớt mới rõ hai , hóa là hai tên tay sai của Cảnh Ái Quốc, một tên là Lý Xuân Hoa, còn một là Ngụy Quốc Cường.
Bởi vì hai họ là đứa nhỏ trong ngõ đối diện đại viện, xuất công nhân bình thường, vốn dĩ chơi cùng với đứa nhỏ trong đại viện, chỉ là Cảnh Ái Quốc thật sự bạn chơi, nên mới chơi cùng một chỗ với đứa nhỏ trong ngõ đối diện.
Thường xuyên trộm một ít đồ ăn từ nhà cho hai , hoặc trộm phiếu lương thực từ nhà nhà ăn.
Hai đến ít chỗ từ Cảnh Ái Quốc, cho nên cũng trung thành với Cảnh Ái Quốc.
Biết Cảnh Ái Quốc Chu Triều Dương đ.á.n.h rụng hai cái răng cửa, cũng tức giận đến , một lòng báo cừu cho Cảnh Ái Quốc, nhưng kiêng dè Chu Triều Dương.
Cũng Chu Triều Dương lợi hại đến mức nào, nhưng cô dù cũng là đứa nhỏ của đại viện, đứa nhỏ từ cái viện đó, thể trêu .
Cho nên cũng Thiên Thiên hô khẩu hiệu mặt Cảnh Ái Quốc.
Không ngờ hôm nay gặp Chu Triều Dương, còn cùng một kẻ ngốc. , mấy hôm Cảnh Ái Quốc chẳng Chu gia một kẻ ngốc đến đó , phỏng chừng chính là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-392-chuyen-nay-that-su-rat-nguong-ngung.html.]
Chu Triều Dương nhíu mày hai họ: "Hai gì đấy?"
Lý Xuân Hoa đầy vẻ khinh bỉ Lục Trường Phong, miệng năng sạch sẽ: "Chu Triều Dương, cứ tưởng cô kiêu ngạo lắm cơ, ngày nào cũng từ đại viện , mắt cứ lên trời. Không ngờ cuối cùng vẫn tìm một kẻ ngốc."
Ngụy Quốc Cường hùa theo: " thế, lẽ vì kẻ ngốc lời, thể hầu hạ Đại tiểu thư Chu đây thoải mái."
Mặt Chu Triều Dương thoáng cái chùng xuống, cô siết c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m, trợn mắt Ngụy Quốc Cường: "Cậu nữa xem?"
Ngụy Quốc Cường chẳng thèm để Chu Triều Dương và một kẻ ngốc mắt, còn ngẩng cằm khiêu khích Chu Triều Dương: "Cậu nghĩ dám ? Nói nữa cũng dám! Cô với một kẻ ngốc, còn tỏ vẻ thanh cao cái gì? Có chỉ kẻ ngốc mới hầu hạ cô thoải mái ."
Lục Trường Phong tuy hiểu hai đang gì, nhưng thái độ Chu Triều Dương nắm c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m, chuẩn động thủ, cũng thể đoán chắc chắn họ lời ho gì.
Không đợi Chu Triều Dương động thủ, vung bao tải lao tới, nửa bao khoai lang nướng trực tiếp đập mặt Ngụy Quốc Cường, nhân đà đó sợ Lý Xuân Hoa cũng đá ngã xuống đất.
Động tác nhanh đến mức Chu Triều Dương còn kịp phản ứng.
Đến khi cô phản ứng , Lục Trường Phong cưỡi Ngụy Quốc Cường, vung nắm đ.ấ.m đ.ấ.m mặt : "Đánh c.h.ế.t mày, đồ , dám bắt nạt chị, đ.á.n.h c.h.ế.t mày."
Tuy đầu óc , nhưng công phu và sức lực thì mất chút nào, chỉ hai cú đ.ấ.m đ.á.n.h Ngụy Quốc Cường mặt đầy m.á.u.
Chu Triều Dương sợ Lục Trường Phong tay nặng nhẹ, lỡ đ.á.n.h c.h.ế.t Ngụy Quốc Cường, vội vàng chạy đến kéo, nhưng căn bản kéo .
Khóe mắt cô thoáng thấy Lý Xuân Hoa từ lúc nào bò dậy, sờ một cây gậy gỗ dài hơn một thước, to bằng cánh tay, vung lên đập thẳng đầu Lục Trường Phong.
Chu Triều Dương sửng sốt một chút, trong đầu chỉ một ý nghĩ, thể để Lục Trường Phong thương thêm nữa, cô dậy ôm lấy Lục Trường Phong.
Cô đưa lưng về phía Lý Xuân Hoa, đó tấm lưng chịu trọn một gậy, chỉ cảm thấy một trận đau âm ỉ, cảm giác ngũ tạng lục phủ đều như lệch vị trí.
Khi Lý Xuân Hoa còn đập thêm nhát thứ hai, cô từ phía xách cổ áo, trực tiếp ném sang một bên.
Chu Triều Dương đau đến đổ mồ hôi lạnh, đầu thấy là Chu Thời Huân, cô mới yên tâm: "Anh cả."
Vừa gọi xong, cô mềm nhũn ngã xuống đất.
Lục Trường Phong lúc mới dừng tay, sợ đến hoảng loạn thất thố chạy đến ôm lấy Chu Triều Dương: "Chị, chị..."
Chu Thời Huân tới bế Chu Triều Dương, nhưng Lục Trường Phong cũng chịu, cứ đòi bế.
Nhìn Ngụy Quốc Cường mặt đất, hấp hối, nếu chậm thêm chút nữa sợ là Lục Trường Phong thể đ.á.n.h c.h.ế.t .
Nửa đêm, Chu Thời Huân dẫn Lục Trường Phong trở về, Lục Trường Phong là vết m.á.u, vẫn còn ôm Chu Triều Dương.
Thịnh An Ninh và Chung Văn Thanh vẫn luôn chờ ở phòng khách, thấy cảnh tượng , cả hai đều nhảy dựng lên vì sợ.
Chung Văn Thanh vội vàng tới: "Triều Dương ? Sao chảy nhiều m.á.u thế?"
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Triều Dương vỗ Lục Trường Phong bảo thả cô xuống, nhưng Lục Trường Phong chịu: "Chị thương , thể ."
Chu Thời Huân hừ lạnh: "Cậu thì , đ.á.n.h đến mức giờ vẫn đang cấp cứu."
--------------------