Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 379: KIẾP TRƯỚC KIẾP NÀY
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:33:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lạc An Nhiễm hiểu ý tứ trong lời của Thịnh An Ninh, cá thể thế, cũng thể thế, cần cứ mãi lấy tình cảm mà .
Cố gắng nuốt nước mắt trong, trông cực kỳ ủy khuất, cô bé gật đầu với Chung Văn Thanh: “Vậy là phiền , Vợ bác, đây.”
Nói xong, cô xách cá, che miệng chạy ngoài, như thể đang kìm nén nỗi đau cực lớn.
Thịnh An Ninh đồng tình với Lạc An Nhiễm, dù cũng chờ thanh mai trúc mã nhiều năm như , cuối cùng đành bất đắc dĩ lấy một thích, kết quả thanh mai trúc mã sống sót trở về.
Chuyện đặt lên ai, ai mà chịu ?
Chỉ là biểu hiện của Lạc An Nhiễm khi ly hôn khiến cô chút thất vọng, hoặc là dũng cảm đuổi theo Chu Loạn Thành, nếu Chu Loạn Thành từ chối, thì hãy thu dọn cảm tình, từ từ sự nghiệp.
Phải thề rằng sẽ một ngày khiến Chu Loạn Thành với cặp mắt khác xưa.
Nếu thể từ trong lòng buông xuống, bình thản chung sống như hàng xóm, chừng còn chuyển cơ.
Thế nhưng biểu hiện của Lạc An Nhiễm thì , giở trò tiểu xảo, thậm chí còn tìm Mộ Tiểu Vãn, điều khiến cô ghê tởm.
Mặc kệ Lạc An Nhiễm đáng thương đến , Thịnh An Ninh luôn luôn giúp chứ giúp lý lẽ, cho nên cô về phía Mộ Tiểu Vãn.
Chung Văn Thanh Lạc An Nhiễm lóc chạy ngoài, thở dài: “ là tạo nghiệt mà, nếu lão nhị thể kết hôn, cô cũng thể c.h.ế.t tâm.”
...
Lạc An Nhiễm đang lóc chạy ngoài thì lúc gặp Chu Loạn Thành đang bộ trở về, trong tay Chu Loạn Thành xách hai con cá trắm cỏ lớn, mỗi con nặng chừng bốn năm cân, trông như mới thịt.
Lạc An Nhiễm sửng sốt, mắt chăm chú chằm chằm con cá trong tay Chu Loạn Thành, bên tai vang lên lời của Thịnh An Ninh, cảm thấy vô cùng châm chọc.
Chu Loạn Thành con cá hố Lạc An Nhiễm đang xách, hướng phía cô, rõ ràng là từ nhà tới, nhịn nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng: “Cô đây là tội gì chứ?”
Lạc An Nhiễm chút khống chế , thể run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống: “Chu Loạn Thành, c.h.ế.t, tại trở về? Anh cũng thể thư cho mà? Anh nghĩ đến ba năm sống như thế nào ? chờ ba năm, nhưng lấy chồng, trở về, cố ý ?”
“Nếu thích , thể sớm cho , cũng sẽ chờ ba năm. Tại ? Tại bây giờ t.h.ả.m hại như , trở về. Anh thể cao cao tại thượng, còn thì ? Cả đời cứ thế mà hủy hoại!”
“Chu Loạn Thành, tim ? Hay là lúc căn bản hề thích ? Anh !”
Càng , cảm xúc càng nhịn chút khống chế , giọng cũng trở nên the thé.
Biểu cảm mặt Chu Loạn Thành vẫn đổi nhiều, vẫn tĩnh táo Lạc An Nhiễm: “Cô nên như , nhiều chuyện, trong lòng cô là rõ ràng.”
Lạc An Nhiễm bật thành tiếng: “ rõ, rõ ràng chúng đều hẹn ước , tại tất cả đều đổi, tại đều do một chịu đựng. Dù cho cho một chút ám chỉ, cuộc sống của cũng sẽ trở nên như thế .”
“Bây giờ, nhà của dung thứ cho , ngày nào cũng châm chọc , đôi khi còn động thủ, trong đơn vị cũng đều cảm thấy ly hôn là tội, về , thậm chí còn những cho rằng bất chính, mỗi ngày sống những ngày tháng như thế nào ?”
“ chỉ là ly hôn thôi, mà tội lớn tày trời! Những kết hôn như đồ dơ bẩn, cảm thấy sẽ cướp đàn ông của họ, những đàn ông bằng ánh mắt khinh bạc, cảm thấy chính là vì bất chính nên mới ly hôn.”
Ngẫm những ngày tháng trải qua trong đoạn thời gian gần đây, cô cảm thấy ủy khuất vô cùng, trong cuộc sống căn bản một tia sáng.
Cho nên cô cảm thấy Chu Loạn Thành là sự cứu rỗi của cô, là chút ánh sáng cuối cùng trong cuộc sống của cô.
Cô nhất định nắm lấy tia sáng cuối cùng , bất kể dùng phương pháp gì. Bởi vì chỉ gả cho Chu Loạn Thành, mới thể khiến tất cả câm miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-379-kiep-truoc-kiep-nay.html.]
Chu Loạn Thành cứ an tĩnh Lạc An Nhiễm , trong mắt hề chút biểu cảm nào.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chờ Lạc An Nhiễm dừng , mới mở lời: “Quyết định đưa cho tới bây giờ sẽ đổi. Mặc kệ cô dùng biện pháp gì, cô thể sắt đá vô tình, cũng thể lúc từng trả giá cảm tình. Hiện tại khả năng chính là khả năng. Tiểu Nhiễm, đừng để xem thường cô.”
Nói xong căn bản Lạc An Nhiễm, trực tiếp vòng qua bên cạnh cô , thẳng rời .
Lạc An Nhiễm nghĩ đến Chu Loạn Thành vô tình như , lúc cũng còn lý trí đáng , giơ con cá hố trong tay lên ném về phía bóng lưng Chu Loạn Thành: “Chu Loạn Thành, là đồ khốn!”
Lực đủ, cũng ném đủ xa, nặng nề đập xuống mặt đất đầy tuyết.
Chu Loạn Thành vẫn cứ thẳng rời , đầu cũng .
Lạc An Nhiễm xổm mặt đất lóc...
...
Chu Loạn Thành xách hai con cá về nhà, khiến Chung Văn Thanh giật nảy một cái, tính thời gian thì trở về hẳn là thể gặp Lạc An Nhiễm, chỉ là thấy mặt con trai biểu cảm gì, còn mỉm chào hỏi Chu Thời Huân và Thịnh An Ninh, bà yên tâm.
Thịnh An Ninh Chu Loạn Thành xách hai con cá trở về, trong lòng cảm thán, đây chẳng là quá trùng hợp ? Cô mới châm chọc Lạc An Nhiễm xong, Chu Loạn Thành ăn cá hố thì vẫn thể ăn cá trắm cỏ, cá chép.
Kết quả, Chu Loạn Thành liền xách hai con cá trắm cỏ lớn trở về.
Chu Loạn Thành thấy Thịnh An Ninh chằm chằm hai con cá trắm cỏ tay , đưa cho Dì đang tới, cùng Thịnh An Ninh giải thích: “Hôm nay án ở bên hồ chứa nước, lúc trở về lúc ao cá phá băng đ.á.n.h bắt cá, liền mua hai con.”
Thịnh An Ninh liên tục gật đầu: “Trông cũng tươi nha, lúc ăn cá , còn cuối tuần chợ mua cá đây.”
An An và Mặc Mặc cùng Chu Chu thấy cá cũng hưng phấn, lúc vui vẻ vỗ tay nhỏ bé, Dì xách cá thu thập trong phòng bếp.
Chung Văn Thanh : “Vừa lúc, buổi tối chúng liền hầm cá, một con cá thì lóc thịt cá , viên cá cho ba bảo bối nhỏ của chúng ăn.”
Thịnh An Ninh gật đầu, ôm An An phòng bếp xem cá, còn thương lượng cá nên kho tàu kho khô.
Chu Loạn Thành ôm Mặc Mặc, xuống cùng Chu Thời Huân trò chuyện, cũng hỏi tình huống thủ thuật của Lục Trường Phong.
Chu Thời Huân lắc đầu: “Không lạc quan, khả năng để di chứng lớn.”
Chu Loạn Thành thật đáng tiếc: “Không nghĩ đến cuối cùng xảy sự tình như , là ngoài ý là cố ý?”
Chu Thời Huân nhưng thật chắc chắn: “Chính xác là ngoài ý , là sơ suất phòng .”
Chu Loạn Thành lắc đầu: “Trách nhiệm ở , nhiều chuyện chúng thể khống chế, đừng suy nghĩ nhiều.”
Sau khi an ủi Chu Thời Huân một phen, về vụ án tay , cũng coi như là phân tán một chút sự chú ý của Chu Thời Huân.
Chung Văn Thanh từ phòng bếp thò đầu liếc mắt một cái, thấy hai em trò chuyện nghiêm túc, trở về phòng bếp, cảm thán: “Đây mới là bộ dáng em nên , từng nghĩ đến nhỉ?”
Thịnh An Ninh cũng tò mò thò liếc mắt một cái, hai đều ôm đứa nhỏ, khung cảnh chính xác là vô cùng hài hòa, một lạnh lùng cứng rắn, một ôn văn nho nhã, nhưng vô cùng hài hòa và mắt.
--------------------