Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 377: Tôi muốn anh gặp Chu Thời Huân

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:33:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh Minh Viễn đương nhiên cũng gặp Chu Thời Huân, xem đàn ông mê hoặc con gái đến mức ngừng cho trông , dù Thịnh An Ninh từ nhỏ đến lớn, ánh mắt luôn kén chọn.

 

Thịnh Thừa An ngược một câu công đạo: “Chu Thời Huân ngoại trừ ăn vụng về thích chuyện , những cái khác thật sự gì để chê, trách nhiệm gan .”

 

Thịnh Minh Viễn an tâm , ông coi trọng gia thế, dù những điều kiện hơn nhà ông thật sự mấy, mà nhiều điều kiện tương đương, gia đình nuôi công t.ử bột, đủ loại tai tiếng ngừng, căn bản mấy sống đàng hoàng.

 

Ông cũng ưa những , cũng con gái gả cho như .

 

Bây giờ về Chu Thời Huân, ngược cảm thấy đều phù hợp với yêu cầu của ông, cảm thấy ánh mắt con gái cũng tệ.

 

Ăn buổi trưa xong, một nhà cũng thương lượng một kết quả, bởi vì bất kể đưa biện pháp gì, Thịnh Thừa An chỉ một câu : “Người nhà họ Chu dễ lừa, các nghĩ Chu Thời Huân dễ lừa ?”

 

Thịnh An Ninh nghĩ cũng thấy đau đầu, nhà họ Chu dễ lừa, là bởi vì còn giữ khách khí và cách, nhưng Chu Thời Huân giống với, bất cứ chuyện gì của cô cũng sẽ để trong lòng.

 

Khi cùng Thịnh Thừa An từ khu nhà trọ giáo viên nước ngoài, nhịn thở dài một : “Được yêu cũng là một loại gánh nặng, đặc biệt là loại yêu thương tâm ý .”

 

Thịnh Thừa An gõ một cái đầu Thịnh An Ninh: “Giỏi lắm hả? Nhìn xem Chu Thời Huân trở về , cái đuôi nhỏ của em sắp vểnh lên trời .”

 

Hai em đùa giỡn về phía ngoài trường, chú ý đến Trần Phương Phi đang ở góc tường xa xa bọn họ.

 

Trần Phương Phi hai ngày nay chú ý thấy Thịnh An Ninh luôn đến tòa nhà giáo viên nước ngoài, còn cô Linda tìm thấy đứa trẻ mất, là một tiểu hài t.ử một tuổi.

 

còn đứa trẻ là do Thịnh An Ninh giúp tìm thấy.

 

Trong lòng cô bỗng chốc cảnh giác, nếu Thịnh An Ninh lúc cũng nước ngoài, cô Linda nhất định sẽ giúp cô , dù hai trông giống , Thịnh An Ninh còn giúp cô tìm thấy con.

 

Vậy cô Linda nhất định sẽ đặc biệt cảm ơn Thịnh An Ninh, sẽ tiếc sức giúp đỡ cô .

 

Trần Phương Phi càng nghĩ càng lo lắng, suất công phái nước ngoài chỉ bấy nhiêu, trường học sẽ một , còn là một nhân tài ưu tú của các đơn vị sự nghiệp, nước ngoài để học tập kỹ thuật.

 

Chia đều , mỗi năm mỗi trường mấy suất.

 

những nước ngoài nhiều.

 

Trần Phương Phi tâm sự nặng nề bưng hộp cơm về phía ký túc xá, nửa đường gặp Đái Học Minh.

 

Đái Học Minh nhíu mày Trần Phương Phi: “Cô ? Buổi trưa tìm ăn cơm?”

 

Lúc Trần Phương Phi đang buồn bực, ngữ khí tự nhiên cũng , cô trừng mắt Đái Học Minh một cách bực bội: “Ngày nào cũng là tìm ăn cơm, đến tìm ? Bây giờ đang phiền lòng đây, đừng chuyện với , nếu sẽ nhịn cãi với .”

 

Đái Học Minh ngây một chút, thấy Trần Phương Phi quả thật một khuôn mặt nhịn , cũng dám nhiều lời nữa, trong mối quan hệ của hai , luôn ở vị trí khiêm nhường.

 

Lập tức dùng ngữ khí dịu dàng dỗ dành Trần Phương Phi: “Đây là ai chọc giận cô? Nếu cô chỗ nào vui, cô với , giúp cô nghĩ cách, chúng cùng giải quyết. Nếu bắt nạt cô, cô với , thu thập .”

 

Nói vô cùng kiên định, cũng lộ vẻ đặc biệt khí phách đàn ông.

 

Trần Phương Phi liếc mắt một cái Đái Học Minh: “ là Thịnh An Ninh bắt nạt , sẽ thu thập cô ?”

 

Đái Học Minh lập tức do dự, Trần Phương Phi đàn ông của Thịnh An Ninh gì, nhưng thì , chỉ cái khí thế thôi, chỉ cần ở nơi đó, là thể khiến dám lớn tiếng.

 

Anh thể gây rắc rối cho Thịnh An Ninh, hơn nữa nhà chồng của Thịnh An Ninh, cũng lợi hại, còn là Kinh Thị, là một từ nơi khác đến học, quyền thế dám gây chuyện.

 

thể lộ vẻ sợ sệt mặt Trần Phương Phi, hắng giọng một tiếng: “Cô chọc giận em kiểu gì? Em xem, cũng tiện tìm cô lý.”

 

Trần Phương Phi lập tức im lặng. Bảo Thịnh An Ninh chọc giận cô kiểu gì, thật sự là . Nếu , còn lộ rõ cô nhỏ nhen, bụng hẹp hòi.

 

bực bội liếc mắt một cái Đới Học Minh: “Thôi , cũng hiểu. , ý định nước ngoài ?”

 

Đới Học Minh lắc đầu: “Không , tiếng nước ngoài cũng , ngoài chẳng khác nào mù chữ, ngoài gì?”

 

Trần Phương Phi cảm thấy mục tiêu theo đuổi của hai giống , nhưng cô cũng thật lòng thích Đới Học Minh, đành lòng từ bỏ đoạn tình cảm : “ nước ngoài, mỗi năm đều suất du học do nhà nước cử, chúng cùng nộp đơn , năm nay nộp đơn thì còn năm , đợi đến khi nghiệp thế nào cũng hy vọng.”

 

“Hơn nữa, hai chúng cùng nộp đơn, cơ hội chắc chắn sẽ lớn hơn một chút, chỉ cần một nước ngoài, đó còn tìm cách đưa một nửa cũng ngoài kèm du học gì đó.”

 

Đới Học Minh lúc mới , Trần Phương Phi ý nghĩ nước ngoài.

 

Trong xương cốt suy nghĩ tân thời như , mục tiêu duy nhất hiện tại chính là ở thành phố lớn, Kinh Thị hoặc Ma Đô đều . Cho nên mới cam tâm tình nguyện hầu hạ Trần Phương Phi như hầu hạ Đại tiểu thư.

 

Kết quả bây giờ Trần Phương Phi đề nghị nước ngoài, từng ý nghĩ , cũng nước ngoài.

 

Nếu như đồng ý nước ngoài, kết quả cuối cùng của hai chắc chắn chính là chia tay, thì tình cảm đầu tư Trần Phương Phi suốt thời gian dài như tính là gì?

 

Anh tính đến, mỗi ăn cơm mua đồ đều là Trần Phương Phi trả tiền.

 

Trần Phương Phi thấy Đới Học Minh , cô đẩy cánh tay : “ đang chuyện với đấy, nghĩ thế nào? Anh mà theo lời , chúng mới thể cùng tiến bộ. Nghe nước ngoài ở đều là biệt thự, mỗi ngày ăn đồ Tây cửa ô tô con, cuộc sống hơn chúng ở đây nhiều lắm.”

 

Đới Học Minh hồn, lành: “Em cho còn nghĩ thêm chút nữa, từng nghĩ đến chuyện nước ngoài, bất quá cũng hy vọng đời chúng thể chia lìa.”

 

Trần Phương Phi lúc mới hài lòng: “Anh sẽ lời , như chúng mới thể cố gắng sống một cuộc sống hơn.”

 

Trong lòng vẫn nghĩ, vẫn giữ quan hệ với Thịnh An Ninh, cho dù cô ý định nước ngoài, đến lúc đó cô cũng thể giúp cô vài lời mặt Linda.

 

Thịnh An Ninh Trần Phương Phi nhắm đến. Buổi chiều khi học xong một tiết, thấy những tiết , cũng quá quan trọng, cô với Mộ Tiểu Vãn một tiếng, nhờ cô giúp điểm danh.

 

len lén chuồn êm khỏi trường, đến bệnh viện tìm Chu Thời Huân.

 

Lúc cô qua, Chu Thời Huân ở đó, Chu Triều Dương cũng ở đó, ngay cả cô gái tên Phùng Quyên Quyên cũng ở đó.

 

Dự đoán là xảy tranh chấp, sắc mặt Chu Triều Dương khó coi, Phùng Quyên Quyên cũng mắt đỏ hoe dựa tường...

 

 

Thịnh An Ninh qua Phùng Quyên Quyên, bên cạnh Chu Triều Dương, khẽ hỏi: “Đây là ?”

 

Chu Triều Dương trừng mắt Phùng Quyên Quyên một cái thật mạnh: “Người bệnh, chạy đến bệnh viện sướt mướt.”

 

Phùng Quyên Quyên cũng cảm thấy tủi vô cùng: “ cũng đến tìm cô, cô mắng gì? là đến tìm Anh Chu và Anh Lục.”

 

Chu Triều Dương vốn là tính cách ớt nhỏ, vẫn trừng mắt Phùng Quyên Quyên: “ mắng cô vì , cô tự trong lòng ? Anh Lục của cô còn đang hôn mê bất tỉnh ở bên trong , cô tìm gì? Anh cả cũng ở đây , cô cả buổi, xem cô là tiếng ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-377-toi-muon-anh-gap-chu-thoi-huan.html.]

Phùng Quyên Quyên lau nước mắt: “Thế thì cũng cách nào, nghĩ cũng cố ý, hơn nữa cũng trả giá bằng sinh mạng vì lầm của , tại thể phong liệt sĩ.”

 

Chu Triều Dương lạnh: “Không cố ý! Chính vì cố ý, nên chỉ hại c.h.ế.t chính mà còn hại c.h.ế.t khác, cô đòi hỏi cũng thật nhiều đấy.”

 

Thịnh An Ninh cũng coi như hiểu, Phùng Quyên Quyên tìm đến, đại khái vẫn là phục vì trai mất nhận bất kỳ danh hiệu nào. Cho nên đến tìm Chu Thời Huân và Lục Trường Phong để đòi một lời giải thích.

 

Chu Thời Huân chút nhịn , nhíu mày: “Cô cũng là y tá từ phía trở về, chút ý thức nào, là tiếp tục công tác nữa ?”

 

Một câu , giống như bóp trúng t.ử huyệt của Phùng Quyên Quyên, thoáng cái cô thốt một chữ nào, cô chắc chắn thể mất việc .

 

Sau khi cô trở về còn thể đến Bệnh viện Một thành phố y tá, chắc chắn là hưởng phúc.

 

Còn về chuyện của trai, cũng là thấy cha lóc chịu nổi, nên nghĩ đến tìm Chu Thời Huân và Lục Trường Phong thử xem, cảm thấy hai đều là dễ chuyện, ngờ Chu Thời Huân chỉ một câu trực tiếp đuổi cô .

 

Phùng Quyên Quyên bất lực tức giận, lau một vốc nước mắt chạy mất.

 

Chu Triều Dương vẫn còn gọi với theo phía : “Cô đừng chạy chứ, cô chạy cái gì, cô đây, chúng chuyện cho rõ ràng, cô còn đến nữa hả.”

 

Thịnh An Ninh Chu Thời Huân xử lý những chuyện như thế chắc chắn là thẳng thắn, việc theo quy tắc, càng kiên nhẫn để an ủi khác, đồng thời cũng là giải thích.

 

Chỉ là sự nhịn của Chu Thời Huân vẫn khiến cô khá kinh ngạc, nghĩ đại khái là vì Lục Trường Phong vẫn tỉnh .

 

Chờ Phùng Quyên Quyên rời , cô mới hỏi Chu Triều Dương: “Em đến từ lúc nào?”

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Sắc mặt Chu Triều Dương bỗng chốc trở nên buồn bã: “Em cũng mới đến, thì gặp ngay phụ nữ sướt mướt mặt cả em, em qua nguyên nhân một chút, nguyên lai Lục Trường Phong thương vì chuyện , chị xem nếu thương chiến trường thì còn coi như lý do, nhưng bây giờ thì tính là cái gì?”

 

Điều khiến cô tức giận nhất là rõ ràng đều thể bình an trở về, kết quả xảy lầm phút cuối.

 

Thịnh An Ninh hỏi Chu Thời Huân: “Lục Trường Phong bây giờ thế nào ? Anh ăn cơm buổi trưa ?”

 

Chu Thời Huân lắc đầu: “Vẫn , em về với Triều Dương , sẽ về một chút. Bác sĩ tối nay sẽ tỉnh .”

 

Nếu tỉnh , thì thể rốt cuộc cũng tỉnh nữa.

 

Chu Triều Dương chịu trở về, lắc đầu: “Anh cả, em ở , và chị dâu về , ba đứa nhỏ chắc chắn gặp .”

 

Chu Thời Huân là hồ đồ, nhưng Thịnh An Ninh kéo cánh tay ngăn : “Triều Dương ở đây cũng , hôm qua nghỉ ngơi , về nghỉ ngơi một chút , ăn cơm tối xong thì qua đây đổi ca cho Triều Dương.”

 

Chu Triều Dương liên tục gật đầu: “ , Anh cả và chị dâu về , tối đổi ca cho em là .”

 

Chu Thời Huân nghĩ một chút từ chối, chủ yếu là cũng trở về thăm bọn nhỏ.

 

Đi theo Thịnh An Ninh khỏi bệnh viện, hai ăn ý chọn bộ về.

 

Thịnh An Ninh Chu Thời Huân tâm trạng , vẫn tìm đề tài để chuyện, những điều cô thấy ở Kinh Thị, những chuyện xảy ở trường, và cả bạn Mộ Tiểu Vãn mà cô kết giao.

 

Cuối cùng, bỗng chốc kéo Chu Thời Huân dừng , xoay đối diện với , ngẩng đầu : “Chu Trường Tỏa, trọng tình cảm, trong lòng nhất định vẫn còn vương vấn Lục Trường Phong. nghĩ nếu , nhất định sẽ vui.”

 

Chu Thời Huân rũ mắt : “Lục Trường Phong giúp nhiều, nếu , sẽ của ngày hôm nay.”

 

Cũng sẽ gặp Thịnh An Ninh.

 

Thịnh An Ninh nghiêm túc gật đầu: “ , cho nên nghĩ nhất định vui vì vẫn luôn nhớ đến như , hơn nữa chuyện đều sẽ chuyển biến, đến giây phút cuối cùng đều là hy vọng.”

 

Nói xong, cong cong mắt: “Trường Tỏa, nếu một ngày trở nên ngốc nghếch, kiên nhẫn chăm sóc ?”

 

Sắc mặt Chu Thời Huân trầm xuống: “Nói bậy bạ cái gì, , về nhà.”

 

Anh từ chối suy nghĩ về loại giả định .

 

Thịnh An Ninh hòa theo: “ chỉ là giả định thôi, bởi vì thấy khó chịu như , cũng khó chịu mà. Ước lớn nhất của bây giờ là và bọn nhỏ đều khỏe mạnh.”

 

Bước chân Chu Thời Huân dừng một chút, đưa tay kéo khăn quàng cổ của Thịnh An Ninh lên, che kín mặt và tai cô : “Được, bây giờ chúng về nhà.”

 

Về đến nhà, ba đứa nhỏ đến mức sưng cả mắt, An An bò trong lòng Chung Văn Thanh .

 

Mặc Mặc cũng lóc, Chu Hồng Vân ôm, chỉ Chu Chu đất, chìa tay nhỏ bé về phía Chung Văn Thanh oa oa , nước mắt giàn giụa, đáng thương cực kỳ.

 

Nhìn thấy Chu Thời Huân và Thịnh An Ninh bước cửa, ba cái thứ nhỏ bé lập tức đầu , còn dữ dội hơn.

 

An An chìa tay nhỏ bé đòi , Chu Chu thì trực tiếp bò về phía , ô ô , giống như ủy khuất thiên đại.

 

Thịnh An Ninh xổm xuống con trai đang bò tới: “Đây là ? Sao đều thế ?”

 

Chung Văn Thanh cũng bất lực: “Vừa và cô Hồng Vân bếp pha sữa bột cho bọn nhỏ, chỉ trong một hồi công phu thôi, Chu Chu c.ắ.n ngón tay Mặc Mặc . Cô xem, dấu c.ắ.n bao sâu, nếu mạnh hơn một chút là thể c.ắ.n đứt ngón tay .”

 

Bà xót Chu Chu, nhưng cũng thể mặc kệ cái tính Tiểu Bá Vương của nó.

 

Nếu nó chẳng sẽ đ.á.n.h Mặc Mặc còn dữ hơn ?

 

Thịnh An Ninh cũng thấy kỳ quái, đưa tay đỡ Chu Chu đang bò tới, kéo tay nhỏ bé của thằng bé để nó dậy, đó chỉ Mặc Mặc: “Chu Chu tại c.ắ.n Anh?”

 

Chu Chu bĩu cái miệng nhỏ nhắn cứ thế , chui lòng , giống như nó mới là ủy khuất thiên đại.

 

Thịnh An Ninh bảo Chu Thời Huân giúp cô cởi áo khoác ngoài, bế Chu Chu lên vỗ lưng nó, sợ nó đến mức ngất .

 

Chu Thời Huân cũng cởi áo bành tô , đến bế An An, tay ôm Mặc Mặc.

 

Ba cái thứ nhỏ bé giống như ấn nút tạm dừng, lập tức nữa, cái đầu nhỏ dụi lòng bố , rầm rì lẩm bẩm như đang kể lể nỗi ủy khuất của .

 

Chung Văn Thanh chút phiền muộn: “Bây giờ còn , hai tiểu ca thể đ.á.n.h , nếu thì còn nguy đến mức nào? Còn cái thằng Chu Chu , nó chỉ bắt nạt mỗi Mặc Mặc thôi, cũng thấy nó bắt nạt An An, cô xem lúc Đa Đa ở đây, nó cũng bắt nạt Đa Đa. Sao nó xuống tay với Mặc Mặc chứ?”

 

Chu Hồng Vân lúc chút mê tín: “Hay là chúng tìm xem thử, hai đứa nhỏ bát tự hợp ?”

 

Chung Văn Thanh ngây một chút: “Bát tự hợp cái gì? Hai đứa nó chỉ cách bảy tám phút thôi, bát tự đều giống , còn gì mà hợp hợp.”

 

Chu Hồng Vân liền nghĩ đến lời dì về thầy bói ở Bạch Vân Quan thể xem kiếp kiếp , bèn đề nghị: “An Ninh, cô và Thời Huân giúp đứa nhỏ xem bói thử xem, xem thể hóa giải , thể cứ hai tiểu ca đ.á.n.h mãi như .”

 

--------------------

 

 

Loading...