Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 376: Không có tin tức tốt
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:33:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lòng Thịnh An Ninh thắt , Chu Thời Huân yếu ớt và bi thương như thế là điều cô từng thấy cho tới bây giờ.
Chẳng lẽ là Lục Trường Phong xảy chuyện ngoài ý trong lúc phẫu thuật?
Cũng chỉ khả năng , mới khiến Chu Thời Huân khó chịu đến , đưa tay vỗ vỗ lưng : “Trường Tỏa, sợ, bọn sẽ luôn luôn ở bên cạnh .”
Chu Thời Huân ôm Thịnh An Ninh lời nào, an tĩnh một hồi, mới mở miệng: “Phẫu thuật của Trường Phong chỉ thành công một nửa, mạng là bảo vệ, nhưng là thể sẽ hậu di chứng nghiêm trọng.”
Thịnh An Ninh hiểu, hậu di chứng nghiêm trọng, thể là thành thực vật, cũng thể sẽ tỉnh , nhưng trở thành một ngây ngốc.
ôm Chu Thời Huân, an ủi : “Vẫn tỉnh , qua thời kỳ nguy hiểm mới thể kết quả.”
Chu Thời Huân lắc đầu, bác sĩ thật đáng tiếc cho , khi lấy mảnh đạn, vẫn tổn thương đến thần kinh bên cạnh, khả năng thành thực vật lớn.
Bảo Chu Thời Huân tâm lý chuẩn .
Thịnh An Ninh lúc bất luận cái gì an ủi, đều phi thường sức thuyết phục, trắng bệch ý nghĩa, an tĩnh ôm Chu Thời Huân.
Chờ Chu Thời Huân bình tĩnh , rửa mặt quần áo trở , cho Thịnh An Ninh tình huống của Lục Trường Phong.
Thịnh An Ninh xong ngoại trừ cảm thán cũng biện pháp, chỉ thể cầu nguyện Lục Trường Phong thể sáng tác kỳ tích, nếu thì tính tình trầm mặc như Chu Thời Huân, sẽ thật lâu thể chậm .
Còn Chu Triều Dương, khẳng định cũng sẽ phi thường phi thường khó chịu.
Biết Chu Triều Dương khẳng định cũng ngủ, đang lo lắng phẫu thuật của Lục Trường Phong, cuối cùng nghĩ nghĩ vẫn quyết định theo Chu Triều Dương một tiếng, kết quả như , thật bọn đều học tiếp thu, tổng so với vẫn luôn lo lắng hơn.
với Chu Thời Huân một tiếng, dậy phòng Chu Triều Dương.
Quả nhiên, Chu Triều Dương còn mở đèn, cầm một quyển sách phiền lòng lật xem.
Nghe thấy Thịnh An Ninh nhẹ nhàng gõ cửa, em vội vàng chạy mở cửa, kéo trong phòng: “Chị dâu, em thấy trai em trở về , thế nào? Phẫu thuật thành công ?”
Nói xong Thịnh An Ninh biểu tình, từ biểu tình của tình huống lạc quan, tay em rũ bên chân, chút luống cuống bắt lấy, gượng: “Chị dâu, đúng ? Y tế Kinh Thị như , Lục Trường Phong đều thể kiên trì trở Kinh Thị, khẳng định việc gì.”
Thịnh An Ninh gật đầu: “Sẽ , phẫu thuật xong , đợi hai mươi giờ , mới thể vượt qua thời kỳ nguy hiểm.”
Về phần hậu di chứng khi tỉnh , Thịnh An Ninh cảm thấy trọng yếu.
Chỉ cần sống là .
Chu Triều Dương thở phào một : “Phẫu thuật xong là , em tin khẳng định vấn đề gì, cũng là một lợi hại, ông trời cũng dám thu .”
Thịnh An Ninh ôm Chu Triều Dương, cũng hy vọng sự tình thể chuyển cơ.
Sáng sớm ngày hôm , lúc ăn cơm sáng, Chung Văn Thanh liền phát hiện Chu Triều Dương biểu tình bất đúng, về phần Chu Thời Huân, bà , bởi vì cao hứng , từ mặt một điểm đều phản ứng .
Có chút tò mò: “Triều Dương, con thế nào? Có tâm sự gì?”
Chu Triều Dương vội vàng lắc đầu: “Không .”
Nói xong vội vàng cúi đầu bới cháo gạo trong chén, sợ Chung Văn Thanh manh mối.
Chung Văn Thanh hồ nghi mấy , nghĩ cô gái lớn luôn chút tâm sự, đầu chờ nó nguyện ý thời điểm, tự nhiên liền nguyện ý .
Lại càng đề tài chuyển dời đến Chu Thời Huân: “Con trở về, công tác thế nào an bài? Còn trở về Long Bắc ?”
Thịnh An Ninh xong mới nhớ tới, chính quên chuyện trọng yếu như , đơn vị công tác của Chu Thời Huân ở Long Bắc, còn trở về Long Bắc ?
Nếu như trở về, bọn họ vẫn ở riêng hai nơi.
Trong nháy mắt khẩn trương Chu Thời Huân, cảm thấy chính trở nên càng ngày càng tham lam, nghĩ chỉ cần nghỉ đông và nghỉ hè thể gặp là .
Hiện tại nghĩ, mỗi ngày đều gặp mặt.
Chu Thời Huân Thịnh An Ninh: “Cứ ở Kinh Thị, cuối năm .”
Chú ý của Chu Triều Dương mới hấp dẫn qua, kinh ngạc trợn tròn mắt: "Anh cả, chúng cùng ở một đơn vị , vẫn ở Phòng Bảo vệ ?"
Chu Thời Huân ừ một tiếng, trả lời hàm hồ.
Cứ như , Thịnh An Ninh và Chung Văn Thanh đều vui, chỉ cần ở Kinh thị, ở đơn vị nào cũng , như một nhà thể luôn luôn ở cùng .
Chung Văn Thanh ngừng cảm khái: "Trời cao mắt, một nhà chúng cuối cùng cần chia xa nữa , năm nay ăn Tết, chúng nhất định t.ử tế đón một cái Tết."
Nói với Thịnh An Ninh: " , lúc Tết, Đa Đa và nó cũng ở Kinh thị ? Không bằng gọi đến cùng náo nhiệt, hai ngày nay còn nhớ Đa Đa một chút."
Chu Hồng Vân liên tục gật đầu: "Cũng là, mới chia xa hai ba ngày Đa Đa."
Hai nhịn khen Đa Đa lời hiểu chuyện, còn xinh .
Chu Thời Huân đến mức một đầu nước lu, đầu Thịnh An Ninh: "Đa Đa là ai?"
Không đợi Thịnh An Ninh chuyện, Chung Văn Thanh kể Thịnh An Ninh nhặt Đa Đa thế nào, còn Đa Đa và nhà duyên, một mực gọi Thịnh An Ninh là , hơn nữa còn trông giống Thịnh Thừa An.
Quan trọng nhất, của Đa Đa là Lâm Uyển Âm và Thịnh An Ninh cũng giống.
Chung Văn Thanh xong, còn cảm thán: "Con xem là duyên phận , chính là thần kỳ như ."
Chu Thời Huân chút kinh ngạc, một hai cái là trùng hợp, nhiều như đều đặt cùng một chỗ, chẳng lẽ vẫn là trùng hợp?
Thịnh An Ninh còn che giấu : " đúng , ngờ và Đa Đa duyên như , còn Đa Đa nữa, , vốn dĩ cô một cô con gái, là lớn gần bằng , nhưng gặp t.a.i n.ạ.n còn nữa, cho nên mới nhận nuôi một đứa nhỏ. Hôm đó còn nhận con gái nuôi đấy."
Chung Văn Thanh quên dặn dò của Chu Nam Quang, còn liên tục gật đầu: "Cũng là, cũng cảm thấy duyên, An Ninh ở Kinh thị cũng nhân gì, nhận một nuôi cũng ."
Lại hiếm khi bát quái kể một chuyện Trình Minh Nguyệt và con trai Thịnh Đại Long ở Kinh thị, còn đến sự hung hiểm đêm Thịnh An Ninh sinh con.
"Còn kém một chút xíu nữa thôi, đứa nhỏ mất , Trình Minh Nguyệt chắc chắn chuyện , bố con còn thấy mặt cô tro than."
Chu Thời Huân nhíu c.h.ặ.t mày, ngón tay nắm đũa cũng đang dùng sức, khớp ngón tay đều trắng bệch, c.ắ.n răng thật c.h.ặ.t mới bùng nổ.
Thịnh An Ninh đang nhập tâm mà tức giận, vội vàng nắm lấy tay trái của : "Anh xem chúng bây giờ cũng , mà những kẻ chuyện cũng đều nhận báo ứng. Cho nên cần tức giận và tự trách ."
Chung Văn Thanh đỡ trán, bà chỉ vì nhất thời sảng khoái, hết chuyện, cũng vội vàng an ủi Chu Thời Huân: ", Thời Huân, con yên tâm, những kẻ hại đều bắt ."
Chu Thời Huân nới lỏng đũa trong tay: "Tất cả đều trong ? Trình Minh Nguyệt phán bao nhiêu năm?"
Mười năm, vẫn là quá ngắn, nếu biểu hiện còn thể ngoài sớm hơn.
Anh liền cảm thấy hình phạt quá nhẹ.
Thịnh An Ninh còn an ủi Chu Thời Huân, Thịnh Thừa An chạy đến, cửa liền chớp mắt ám hiệu với Thịnh An Ninh, biểu thị bố tới Kinh thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-376-khong-co-tin-tuc-tot.html.]
Thịnh An Ninh suýt chút nữa quên mất chuyện , từ sâu thẳm nội tâm, cô cũng lừa Chu Thời Huân, nhưng là mở lời với , cũng nên bắt đầu từ .
Chung Văn Thanh thấy hành động nhỏ của hai em, còn nhiệt tình hô Thịnh Thừa An qua ăn cơm.
Ăn sáng xong, Thịnh An Ninh thể học, Chu Thời Huân hôm nay nhất định còn bệnh viện, lưu luyến bịn rịn giao đãi: “Buổi chiều nếu tiết, thì xin nghỉ trở về, đến bệnh viện ở bên .”
Chu Thời Huân gật đầu: “Tốt, em cũng cần sốt ruột.”
Thịnh An Ninh lải nhải và một đống với Chu Thời Huân, mới lưu luyến bịn rịn theo Thịnh Thừa An cửa.
Thịnh Thừa An chỉ một cảm giác, câu cũ nữ sinh hướng ngoại quả nhiên sai.
Ra khỏi cửa đại viện, Thịnh Thừa An tặc lưỡi than một tiếng: “Chu Thời Huân trở về, ngay cả bố cũng quên, em em đứa nhỏ .”
Thịnh An Ninh bĩu môi: “ đây là chuyện , sự tình cũng chia nặng nhẹ gấp gáp, hiện tại bố đều đến , tự nhiên là sốt ruột nữa.”
Thịnh Thừa An cũng cảm thấy như , cũng coi như là một loại viên mãn .
Đến trường học, Thịnh An Ninh tiết đầu tiên, chuẩn tan học ký túc xá thăm bố, đến lúc , cô ngược sốt ruột như nữa.
Hơn nữa xin nghỉ quá nhiều, luôn .
Vào phòng học xuống chỗ, liền thấy ánh mắt bát quái của Mộ Tiểu Vãn, hiển nhiên là đang hỏi cô sự tình gì , thể xin nghỉ.
Thịnh An Ninh nghĩ một chút, vẫn với Mộ Tiểu Vãn: “Người yêu trở về , hôm qua cùng một chút việc.”
Mộ Tiểu Vãn một tiếng: “Không Tết mới trở về ? Sao còn đột nhiên trở về ?”
Thịnh An Ninh gật đầu: “ , trở về , đầu mời đến nhà ăn cơm, để gặp yêu .”
Vốn nghĩ chồng, nghĩ lúc còn thịnh hành gọi chồng gọi vợ, đều là đàn ông của ai đó, con dâu của ai đó, dễ hơn thì yêu, hoặc gia thuộc.
Mộ Tiểu Vãn cũng khách khí gật đầu: “Tốt, còn xem yêu và Chu Loạn Thành là trông giống .”
Thịnh An Ninh cảm thấy là chút giống, nhưng là hiện tại mặt Chu Thời Huân một vết sẹo, tăng thêm vài phần thô kệch cứng cỏi, và khí chất ôn nhuận như ngọc của Chu Loạn Thành giống.
Cho nên hiện tại cũng đặc biệt giống nữa.
Sau khi tan học, Thịnh An Ninh xem hai tiết học phía là thời gian tự học, liền chạy ký túc xá giáo viên nước ngoài.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Vốn còn bình tĩnh, đột nhiên kích động lên, nắm tay nắm cửa hít sâu một , nghĩ rằng khi thấy bố, nhất định mỉm , đó cho ông, ở nơi sống , một nhà bọn họ thể đoàn tụ vui vẻ.
Chỉ là đẩy cửa , thấy Thịnh Minh Viễn đang ở nơi đó ôm Đa Đa, nước mắt bỗng chốc liền rơi xuống, tất cả những điều nghĩ đó, lúc đều biến thành ủy khuất.
“Bố…”
Khóc hô một tiếng, nhào qua ôm Thịnh Minh Viễn.
Thịnh Minh Viễn cũng là ngây một chút, Thịnh Thừa An lát nữa con gái liền đến, cũng dáng vẻ con gái đổi, lúc thấy vẫn kinh ngạc, ngay đó đỏ vành mắt: “Ninh Ninh lớn .”
Điều khiến ông kinh ngạc nhất là, tiểu công chúa vẫn luôn nâng ở lòng bàn tay, thành của ba đứa nhỏ.
Đa Đa kẹp ở trung gian Thịnh An Ninh và bố, chút nghẹt thở, vui vẻ đẩy Thịnh An Ninh, trong miệng còn hô: “Mẹ, , .”
Là ý bảo Thịnh An Ninh tránh , nhưng vẫn bỏ thói quen hô Thịnh An Ninh là .
Thịnh An Ninh liền chịu buông tay, đặc biệt là thấy tóc mai Thịnh Minh Viễn đều bạc trắng, cũng gầy nhiều, là thể nghĩ mấy ngày nay, ông một ngày nào sống .
Lo lắng con trai, nhớ nhung con gái, còn chăm sóc Lâm Uyển Âm.
Cho dù tới thế giới , cũng một ngày nào yên lòng, vẫn luôn nghĩ con gái ông ?
Thịnh An Ninh một hồi, mới xuống một bên, tay khoác cánh tay Thịnh Minh Viễn, mặt áp c.h.ặ.t cánh tay ông: "Bố, con còn tưởng cả đời chúng gặp nữa chứ."
Ai mà ngờ , xuyên còn xuyên đến cùng một gian thời gian.
Thịnh Minh Viễn một tay ôm Đa Đa, một tay vỗ mu bàn tay Thịnh An Ninh: "Bố cứ nghĩ bình thường bố vẫn luôn việc , từng nảy sinh ý nghĩ hại nào, cũng coi như là hành thiện tích đức, ông trời sẽ tàn nhẫn đến thế."
Điều tiếc nuối duy nhất, chính là con gái chỉ thể sống nhờ trong thể khác mới thể tồn tại.
Thịnh An Ninh dụi mắt: "Lúc con mới đến, con chỉ sợ cả đời chúng cứ thế chia xa, rốt cuộc gặp nữa."
Thịnh Minh Viễn an ủi Thịnh An Ninh, đợi cô bình tĩnh , còn hỏi cô về chuyện của Chu Thời Huân, và tình hình ba đứa trẻ.
Từ chỗ Lâm Uyển Âm một nhà Chu gia đối xử với Thịnh An Ninh đều , quan hệ chồng nàng dâu cũng tệ, ông mới coi như là yên tâm.
Từng cảm thấy, thằng nhóc thối nào xứng với cô con gái bảo bối của ông, bây giờ cũng chỉ là miễn cưỡng thể chấp nhận, vì điều kiện Chu gia , mà là Chu gia .
Thịnh An Ninh cũng tò mò bố về nước thể việc buôn bán gì: "Bây giờ đại môi trường cũng , nhiều chính sách cũng mở , việc buôn bán thể cũng đều liên quan đến ăn uống, nhiều nhất thể mở một quán ăn nhỏ."
Muốn mở công ty lập nhà máy, đó là tuyệt đối khả năng.
Cho nên cô cảm thấy bố còn bằng nghề cũ: "Bố bác sĩ hơn , con chẳng nhà chúng bố và con thích hợp việc buôn bán."
Thịnh Minh Viễn : "Bố thích hợp, chỉ là thích giao thiệp với khác thương trường."
Thịnh An Ninh cảm thấy ý nghĩa cũng gần như : "Cho nên, bố thể tiếp tục bác sĩ, để con việc buôn bán."
Thịnh Minh Viễn lắc đầu : "Nếu ông trời để chúng đổi một thời đại để sống, bố cũng một kiểu sinh hoạt khác."
Lúc hai chuyện, Thịnh Thừa An và Lâm Uyển Âm cùng trở về, còn bưng cơm từ căng tin về.
Từng là một nhà bốn , bây giờ là một nhà năm trong ký túc xá đơn sơ, ăn một bữa cơm đoàn viên đơn giản.
Cũng thương lượng thế nào mới thể khiến quan hệ một nhà quá đột ngột.
Thịnh An Ninh thở dài một : "Con nghĩ tin đồn trong trường chắc chắn nhiều , con và cô giáo Linda gần gũi như , bây giờ mỗi ngày chạy đến ký túc xá của cô , chắc chắn sẽ cảm thấy trong việc học tập, cô giáo Linda sẽ đem cho con nhiều tiện lợi."
Lâm Uyển Âm từ đến nay quan tâm ánh mắt khác: "Bọn họ nghĩ thế nào thì nghĩ, con là con gái , nhất định giúp con chứ, đây cái tư tưởng vĩ đại đến mức bỏ mặc con gái ruột lo cho khác."
Vừa còn bổ sung thêm một câu: "Mẹ đây còn thù dai nữa, ai mà bắt nạt con, con với , nhất định thèm để ý đến ."
Thịnh An Ninh hì hì : "Cũng dám bắt nạt con, hơn nữa con cũng lợi hại lắm, thể để tùy tiện bắt nạt ."
Thịnh Thừa An ở một bên gật đầu bổ sung: " đúng đúng, nha đầu từ đến nay từng thua thiệt, thù đều báo ngay tại chỗ, các thái độ cô đối với là ."
Thịnh An Ninh cũng để ý đến lời bậy bạ của trai, Thịnh Minh Viễn: "Bố, con cũng bố gặp Chu Thời Huân."
--------------------