Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 371: Ba nhóc phá phách

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:33:28
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

An An vẫn phát âm chuẩn từ "chú", nên bé gọi là "susu". Giờ , bé vỗ tay nhỏ bé toe toét với Chu Thời Huân đang bước cửa, thấy phía chú còn , bé càng vui hơn, chìa cánh tay : "Mẹ ơi, bế bế."

 

Chu Thời Huân bước cửa, lúc mới thấy ba nhóc con trong nhà, đều là con của . Chỉ là cô nha đầu nhỏ trong lòng Chu Triều Dương đặc biệt hoạt bát, vỗ tay gọi là chú.

 

Tâm tình kích động nguyên bản của , cũng vì một tiếng "chú" của An An mà bật . Chu Triều Dương ôm An An qua: "Con , đây chú , đây là bố."

 

An An đầy vẻ nghi hoặc Chu Thời Huân, là chú mà? Từ "bố" bé chỉ từng gọi theo các bạn nhỏ khác, cũng ý gì.

 

Lại cảm thấy hình như chú, trông còn hung dữ hơn chú nữa. Thân hình nhỏ bé uốn éo, ôm c.h.ặ.t lấy cổ Chu Triều Dương, khuôn mặt nhỏ chôn ở hõm cổ cô , cũng cho bế nữa.

 

Chu Thời Huân chút kích động, đứa nhỏ mềm mại trong lòng Chu Triều Dương, Chu Nam Quang và Chu Song Lộc cũng đang ôm con tới, nhất thời nên cái gì.

 

Thịnh An Ninh Chu Thời Huân lúc kích động càng giỏi biểu đạt tình cảm của , vội vàng đẩy cánh tay Chu Thời Huân: "Ông nội đang bế là cả Mặc Mặc, bố đang bế là nhóc thứ hai Chu Chu, Triều Dương đang bế là tiểu công chúa An An."

 

Chu Chu vui vẻ vung nắm đ.ấ.m nhỏ, cứ thế nhào nhào tới, Chu Thời Huân bế.

 

Thịnh An Ninh , sờ tay nhỏ bé của Chu Chu: "Bố lạnh , đợi một hồi bế nhé."

 

Chung Văn Thanh hô Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân mau cởi áo khoác, nhà xuống.

 

Đợi Chu Thời Huân cởi áo khoác, rửa tay xuống, Chu Chu kịp chờ đợi, vịn ghế sô pha chạy qua, đòi bế.

 

Chu Thời Huân tò mò Chu Chu một hồi, đưa tay bế bé lên, chút vụng về để đùi .

 

Lực đạo mạnh, Chu Chu cũng chỉ nhíu mày một cái, vui vẻ lên.

 

An An trong lòng Chu Triều Dương, hiếu kỳ , một hồi, cũng bắt đầu rục rịch, Chu Thời Huân bế.

 

Tình huyết thống trời sinh, khiến bọn chúng chỉ xa lạ một hồi, ba đứa trẻ đều trong lòng Chu Thời Huân.

 

Chung Văn Thanh cảnh tượng , nhịn đỏ vành mắt, dùng tay áo lau nước mắt: "Thật quá, con trở về ba đứa trẻ nhất định vui, hơn nữa An Ninh cũng vất vả , nuôi ba đứa con dễ dàng ."

 

Chu Thời Huân ba đứa trẻ đang cựa quậy trong lòng, mày mắt giống nhưng càng giống Thịnh An Ninh hơn, xinh như b.úp bê tranh Tết. Mỗi kéo Lục Trường Phong thảo luận xem ba đứa trẻ sẽ lớn lên trông như thế nào.

 

Lục Trường Phong đều phiền c.h.ế.t , nhưng thể trả lời một câu qua loa: "Chắc chắn , vợ , con cái chắc chắn cũng ."

 

Người một nhà đều ở đây, khi trò chuyện về con cái, Chu Nam Quang và Chu Song Lộc liền đơn giản chuyện công tác với Chu Thời Huân.

 

Thịnh An Ninh cũng tiện quá gần Chu Thời Huân, mà ở chiếc ghế đẩu trong góc, mắt lấp lánh như chằm chằm Chu Thời Huân.

 

Chu Triều Dương cũng ở một bên hóng chuyện, thấy vết sẹo mặt cả, khiến trở nên dữ tợn, ngược còn tăng thêm vài phần mị lực đàn ông.

 

dùng cánh tay huých huých Thịnh An Ninh, ghé sát tai cô nhỏ: "Cô sẽ chê cả vết sẹo mặt chứ?"

 

Thịnh An Ninh liếc mắt một cái: "Cái gì mà vết sẹo? Đó là vết sẹo ? Đó là vinh dự, là công huân, là huân chương! Là niềm kiêu hãnh của ."

 

Chu Triều Dương vội vàng rụt cổ , cảm thấy nổi cả da gà.

 

Chu Nam Quang còn tìm gọi Chu Loạn Thành trở về, một nhà ăn một bữa cơm đoàn viên ấm cúng, náo nhiệt.

 

Chu Loạn Thành và Chu Thời Huân còn từng sóng vai chiến đấu, tình cảm tự nhiên thiết hơn nhiều, hai trò chuyện nhiều về và sự việc mà Thịnh An Ninh cùng bọn họ , bất quá cô cũng đến thú vị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-371-ba-nhoc-pha-phach.html.]

 

Chung Văn Thanh hai đứa con trai, nhịn đỏ mắt, hai em cuối cùng cũng thể cùng một chỗ ăn một bữa cơm.

 

Vẫn là Chu Nam Quang thấy thời gian còn sớm, giục nghỉ ngơi sớm một chút, chủ yếu là hai vợ chồng trẻ thật lâu gặp, cho hai một chút ít thời gian ở riêng.

 

Chung Văn Thanh cũng nghĩ đến cái , vội vàng gật đầu: “ đúng đúng, Thời Huân chạy đường chắc chắn mệt , mau tắm rửa nghỉ ngơi, chuyện gì chúng ngày mai , còn nữa đêm nay để An An ngủ cùng chúng .”

 

Mục đích thật tại quá mạnh, biến thành Thịnh An Ninh đều chút ngượng ngùng, đỏ mặt lên tiếng.

 

Cố tình An An hiểu cái , chờ Bà nội ôm cô bé phòng ngủ nghỉ ngơi, thấy là chỗ quen thuộc khi ngủ cùng , rầm rì bắt đầu , còn đưa tay chỉ bên ngoài đòi .

 

Chung Văn Thanh liền dỗ An An: “An An, đêm nay ngủ cùng Bà nội, Bà nội cho kẹo ăn ?”

 

An An vui, chỉ , mắt to chớp chớp nước mắt liền ngưng tụ lên.

 

Mặc kệ Chung Văn Thanh và Chu Nam Quang dỗ thế nào cũng , còn gọi Chu Triều Dương đến cùng dỗ, An An vẫn cứ chấp nhất đòi .

 

Cuối cùng cách nào, chỉ thể đưa An An lên cho Thịnh An Ninh.

 

Mặc Mặc và Chu Chu hai tiểu ca cũng cùng hóng hớt, đòi , vốn còn cho hai vợ chồng trẻ một gian riêng tư, cuối cùng đưa cả ba đứa nhỏ lên lầu.

 

Chu Thời Huân tắm rửa xong trở về phòng, liền thấy Thịnh An Ninh khoanh chân giường, bên cạnh ba đứa nhỏ, thấy đều vỗ tay nhỏ bé khanh khách.

 

Thịnh An Ninh nguyên bản cũng là chút ý nghĩ lãng mạn, lúc cái gì ý nghĩ cũng còn, ba cái thứ nhỏ chỉ bất đắc dĩ: “Trước chỉ An An ngủ cùng , Mặc Mặc và Chu Chu đều ngủ cùng và cô, kết quả hôm nay đều nháo đòi lên, dỗ thế nào cũng , chẳng lẽ bọn chúng cũng là bố trở về ?”

 

Chu Thời Huân qua xuống bên giường, sờ sờ mặt nhỏ bé của Mặc Mặc, sờ sờ cái đầu nhỏ của An An.

 

Ánh mắt ôn nhu: “Vậy thì cứ để bọn chúng ngủ ở đây.”

 

Thịnh An Ninh hừ hừ hai tiếng: “Thế nhưng bọn chúng sẽ quấy rầy đến chúng đó!”

 

Nói ôm Chu Chu lên lắc lư: “Anh xem là một tiểu phá phách , cùng Em gái ồn.”

 

Chu Chu khanh khách.

 

Ba đứa nhỏ bình thường ngủ sớm, đêm nay cũng là đặc biệt hưng phấn, thức đến mười hai giờ, còn ở Chu Thời Huân bò tới bò lui ồn.

 

Thỉnh thoảng ngoáy ngoáy lỗ mũi bố, nhéo nhéo lông mày bố.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Thịnh An Ninh ở đầu giường Chu Thời Huân ba đứa nhỏ vây quanh: “ hiện tại cảm thấy ba đứa nhỏ một chút ít cũng khả ái.”

 

Chu Thời Huân cũng hiểu , đứa nhỏ nào cũng .

 

Ba đứa nhỏ thức đến cuối cùng thật sự nhịn , mới rạp xuống ngủ một cách xiêu vẹo.

 

Thịnh An Ninh cẩn thận qua dời Chu Chu bên Chu Thời Huân , xuống ôm lấy : “Hiện tại cuối cùng là của chứ?”

 

Má cô cọ cọ ở lòng bàn tay : “Chu Trường Tỏa, trở về thật vui vẻ nha, trong lòng bỗng chốc liền an tâm, cũng sợ khi dễ .”

 

Chu Thời Huân ngây một chút: “Ai khi dễ cô.”

 

--------------------

 

Loading...