Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 370: Chu Trường Tỏa, tôi rất nhớ anh
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:33:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời lạnh, đường mấy , ánh đèn đường mờ ảo, lạnh lẽo.
Thịnh An Ninh cứng ngắc đàn ông đang về phía , mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xanh quân đội dài đến đầu gối. Chiếc áo mặc khác sẽ vẻ nặng nề, nhưng mặc thì cao ráo như cây tùng.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Trước mắt cô bỗng chốc dâng lên một tầng sương mù, rõ khuôn mặt đối phương, nhưng cô đó là dáng vẻ mà cô quen thuộc.
Chu Thời Huân cũng dừng , Thịnh An Ninh đang yên nhúc nhích, nuốt khan, trái cổ khẽ động, hô một tiếng: “An Ninh, về .”
Anh về đến nhà, kịp chuyện với nhà mấy câu, thậm chí còn kịp con một cái, Thịnh An Ninh vẫn còn ở trường về, liền vội vàng .
Giờ phút thấy Thịnh An Ninh, đột nhiên cảm thấy xa lạ, còn chút sợ hãi, trong ký ức của , Thịnh An Ninh vẫn là dáng vẻ mang thai, bụng bầu vượt mặt.
Sợ hãi, là bởi vì mặt còn sót một vết sẹo. Anh nhớ Thịnh An Ninh từng , cô chỉ thích trai, nếu mà trở nên xí, cô sẽ thích nữa.
Cho nên khi hô xong, ánh mắt chút ngượng nghịu Thịnh An Ninh.
Mắt Thịnh An Ninh thoáng cái đỏ hoe, cô chạy nhanh tới, nhảy lên đưa tay ôm lấy cổ : “Chu Trường Tỏa…”
Nói xong, cô cũng là vì tủi là quá vui mừng, thế mà nghẹn lời, rưng rưng nước mắt Chu Thời Huân.
Chu Thời Huân đưa tay đỡ lấy cô, Thịnh An Ninh đỏ cả mũi, chỉ càng ngừng : “Đừng , về , sẽ nữa.”
Thịnh An Ninh Chu Thời Huân ôm, thậm chí còn cao hơn một chút, cô cúi đầu khuôn mặt quen thuộc nhưng hình như chút xa lạ. Khuôn mặt vốn tuấn lãng lạnh lùng ẩn hiện trong bóng tối mờ ảo, nhưng vẫn khiến cô rõ vết sẹo ở khóe mắt , giống như một con giun đất, uốn lượn bò từ đuôi lông mày bên đến vị trí thái dương.
Giống hệt vị trí thương trong mơ, cô đưa tay sờ thử, giọng mang theo nghẹn ngào: “Chu Trường Tỏa, giờ mới về?”
Mặc dù trở về sớm hơn gần một tháng so với kế hoạch ban đầu, nhưng Thịnh An Ninh vẫn cảm thấy đủ.
Chu Thời Huân cứ ôm cô, mở miệng gì đó, nhưng cảm thấy gì cũng thể diễn tả tâm tình lúc , trong lòng âm thầm chút bực bội, miệng quá vụng về, dỗ Thịnh An Ninh vui vẻ.
Có ca đêm ngang qua, là mấy thanh niên trẻ tuổi, thấy bên đường ôm , hơn nữa còn là đàn ông đỡ phụ nữ bế lên, nhịn thêm mấy cái như thể thấy của hiếm, còn huýt sáo trêu chọc.
Thịnh An Ninh cũng cảm thấy ngượng ngùng, ôm c.h.ặ.t Chu Thời Huân buông tay.
Chu Thời Huân cảm thấy chút ngượng ngùng, đặt Thịnh An Ninh xuống: “Chúng về nhà , ?”
Thịnh An Ninh đợi một đám xa, kiễng chân cố sức hôn lên khóe môi Chu Thời Huân một cái: “Về nhà.”
Trên đường trở về, Thịnh An Ninh cũng chịu đàng hoàng, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Thời Huân, đó nhét túi áo khoác ngoài của , một tay khác cũng nắm c.h.ặ.t cánh tay , nửa đều treo .
Chu Thời Huân như nhã nhặn, khác thấy thì , nhưng rủ mắt thấy đôi mắt Thịnh An Ninh khi nước mắt rửa trôi trở nên long lanh, giờ phút đang bùng lên ánh sáng vui vẻ, khóe môi cô cũng ngừng nhếch lên, những lời định đến đầu lưỡi nuốt xuống.
Thịnh An Ninh kéo Chu Thời Huân một đoạn đường, trong lòng tràn đầy vui vẻ, lúc cô mới cảm thấy Chu Thời Huân trở về là mơ: “Sao về sớm thế? Bố lẽ đến Tết mới về cơ mà.”
Chu Thời Huân gật đầu: “Ừm, vốn là đợi đến Tết mới về đến nhà, chỉ là đợt đổi ca đẩy sớm hơn, cho nên cũng về sớm.”
Cũng là bởi vì xảy một chút ngoài ý nhỏ, cho nên mới về sớm.
Thịnh An Ninh dùng ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay , thể cảm nhận ấm trong lòng bàn tay , cùng với những vết chai dày đó. Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy vô cùng vững vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-370-chu-truong-toa-toi-rat-nho-anh.html.]
Tuyết chân, tiếng kẽo kẹt khi giẫm lên vô cùng êm tai.
"Anh khi nào về đến nhà? Mặc Mặc, Chu Chu và An An, bọn khi thấy ? Anh ôm bọn , bọn ?"
Chu Thời Huân trầm mặc một chút: " về đến nhà, đặt đồ xuống liền tìm em, chú ý xem đứa nhỏ."
Thịnh An Ninh sửng sốt một hồi, vòng đến mặt Chu Thời Huân, buộc dừng , ngẩng đầu mượn ánh đèn đường t.ử tế , hoài nghi tính chân thật trong lời của , cha nào về nhà xem qua đứa nhỏ từng gặp mặt chứ?
Chu Thời Huân cúi đầu Thịnh An Ninh, trả lời nghiêm túc: " thấy em ở nhà, liền hỏi Mẹ hướng trường học của em, trực tiếp tìm đến đây."
Giống như trong phòng khách cũng ba đứa nhỏ ở đó, nếu cũng thể một cái .
Thịnh An Ninh bỗng nhiên lên, đưa tay ôm Chu Thời Huân: "Anh như em thật sự vui, chứng tỏ em là quan trọng nhất trong lòng ."
Sau đó cong cong mắt: "Cúi đầu xuống."
Chu Thời Huân ngoan ngoãn khom lưng cúi đầu, Thịnh An Ninh liền hôn lên, nỡ rời .
Cô Chu Thời Huân trở về, một nhà nhất định đều đang chờ bọn về nhà, chờ trở về nhà, bọn sẽ thời gian ở riêng với .
Cho nên, cô tranh thủ thời gian, cùng Chu Thời Huân việc cô .
Chu Thời Huân cảm thấy mặc dù trời tối, nhưng chuyện mật như đường lớn, vẫn là . Vừa định kéo cánh tay Thịnh An Ninh , liền cô dán tai , khẽ thì thầm: "Chu Trường Tỏa, em nhớ ."
Một câu khiến lý trí của Chu Thời Huân tan biến cũng phá vỡ phòng tuyến, ôm c.h.ặ.t eo cô, khiến cô dán c.h.ặ.t trong n.g.ự.c , cúi đầu hôn xuống thật mạnh.
Khóe môi lạnh như băng, nhưng mang theo nhiệt độ nóng bỏng, giống như thể tan chảy cả băng tuyết ngập trời .
Thỉnh thoảng ngang qua, đều nhảy dựng, lớn mật như , cái cũng quá thẹn, quá mất mặt , dám lên tiếng vội vàng chạy .
Trong nhà, cũng bởi vì Chu Thời Huân đột nhiên trở về mà loạn thành một nắm, chủ yếu là bởi vì hưng phấn.
Chung Văn Thanh gọi dì giúp việc mau chuẩn bữa tối, vốn dĩ định tối ăn mì, lúc bảo dì mau lấy thịt , thời gian quá muộn cũng mua thứ gì khác, liền tất cả những món thể trong nhà.
Còn ngừng với Chu Hồng Vân: "Mẹ thấy Thời Huân trở về, giống như gầy nhiều, nhất định ở bên chịu ít khổ, bồi bổ cho mới ."
Chu Hồng Vân tán thành: " , con thấy mặt còn vết sẹo nữa, nhất định là thương , ái chà, cái chắc chắn là chịu tội ."
Chung Văn Thanh trái thấy, "A" một tiếng: "Trên mặt còn vết sẹo ? Sao thấy, nghiêm trọng ?"
Chu Triều Dương lúc đó đang ở trong phòng chơi cùng ba đứa nhỏ, chờ cô thấy động tĩnh xuống, Chu Thời Huân tìm Thịnh An Ninh, lúc thấy hai Chung Văn Thanh và Chu Hồng Vân, bận rộn giống như ruồi đầu.
Ngay cả Chu Nam Quang và Chu Song Lộc cũng vui vẻ ôm đứa nhỏ ở ghế sô pha ngớt, nhịn lên: "Mẹ, bình tĩnh một chút, nếu cứ như , sẽ đại ca của con sợ hết hồn đấy."
An An trong n.g.ự.c vặn vẹo cái hình bé nhỏ, đột nhiên đẩy cửa bước , khanh khách gọi: "Susu..."
--------------------