Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 366: Kỳ Ngộ
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:33:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh kinh ngạc mừng rỡ Chung Văn Thanh: “Thật ạ? Vậy là Tết sẽ về đến nhà ?”
Chung Văn Thanh gật đầu: “ thế, nếu chuyện thuận lợi, chỉ hai mươi ngày nữa là thể về đến nhà.”
Thịnh An Ninh bỗng chốc gì, ôm An An bền bỉ ngây ngô. Chung Văn Thanh cũng vui vẻ: “Cuối cùng cũng về , An An nhà sẽ cần gọi ‘bố’ theo khác nữa.”
Chu Hồng Vân : “ là , một nhà các cô sắp đoàn tụ. chắc chắn sẽ gặp điều mà.”
Chung Văn Thanh vẫn : “ , Thời Huân nhà chịu khổ nhiều như , cũng nên về nghỉ ngơi một chút .”
Bà bắt đầu nghĩ Chu Thời Huân về nhà nên ăn gì, thậm chí còn nghĩ đến việc chuẩn Tết: “Năm nay Thời Huân về nhà ăn Tết, chúng mổ một con heo, một bữa thật náo nhiệt, đến lúc đó gọi hết họ hàng đến cùng xuống.”
Chu Triều Dương ở một bên cũng hùa theo náo nhiệt: “Mẹ, bất công quá nha, cả về thì mổ một con heo, con về ăn Tết thì .”
Chung Văn Thanh : “Đợi con kết hôn, sẽ mổ hai con heo mời cả khu đến ăn cỗ, con thấy thế nào?”
Chu Triều Dương bỗng chốc im bặt, ôm Thịnh An Ninh vui vẻ thành một nắm.
Thịnh An Ninh vì gặp , vì Chu Thời Huân sắp trở về, buổi tối ăn cơm cũng nhịn ăn nhiều thêm một chén, vẫn cảm thấy niềm vui trong lòng chỗ chia xẻ, nếu thể tìm chuyện một chút thì .
Lúc ngủ tối, cô ôm Đa Đa và An An, lẩm bẩm với hai tiểu thí hài: “Đa Đa, con gọi là chị, ? Chúng tìm , ngờ cái thứ nhỏ bé nhà con tinh ranh như , và giống ? Còn An An nữa, bố cũng sắp về , sẽ bố ôm An An, An An nhà vui lắm ?”
Hai cái thứ nhỏ bé ê a theo, thấy Thịnh An Ninh ngừng, chúng cũng ngừng, còn khanh khách, vô ưu vô lo căn bản chuyện gì đang xảy .
Sáng sớm hôm , Thịnh An Ninh đến trường, lập tức đến ký túc xá giáo viên nước ngoài tìm Lâm Uyển Âm. Thấy mắt đầy tơ m.á.u, cô bà cũng kích động đến mức cả đêm ngủ ngon: “Mẹ, con mang bánh nướng nhân khoai tây sợi từ nhà đến cho , là dì giúp việc nhà , hương vị ngon tuyệt.”
Lâm Uyển Âm con gái, niềm vui chút xót xa. Tiểu công chúa từ nhỏ nâng niu trong lòng bàn tay, giờ phút thấy ngay cả bánh nướng nhân khoai tây sợi cũng là thứ .
Cả đêm hôm đó, bà ngủ bao nhiêu, vẫn suy nghĩ, hai đứa con sống thế nào ở thế giới . Bà lo lắng chút nào cho con trai Thịnh Thừa An, dù cũng là con trai, chịu khổ một chút cũng chẳng . Hơn nữa, Thịnh Thừa An thể quản lý một công ty đưa thị trường, ở niên đại tùy tiện trộm đạo chút chuyện buôn bán cũng thể nuôi sống bản .
còn con gái thì , từ nhỏ bảo vệ , ngay cả khi tham gia công tác cũng tâm cơ gì.
Vì , Thịnh An Ninh đến thế giới chắc chắn chịu nhiều khổ sở. Càng nghĩ bà càng đau lòng. Bà nhận lấy hộp cơm trong tay Thịnh An Ninh, kéo cô xuống bên giường, từ trong ngăn kéo lấy một đống phiếu lương thực và tiền nhét tay cô: “Con cầm lấy chỗ , mua gì ăn thì cứ mua, còn cả quần áo nữa, con xem cái áo khoác của con kìa, cổ tay áo mòn cả mép .”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh : “Mẹ, cảm thấy con sống ở đây khổ ? Hiện tại đại cảnh đều là như mà, hơn nữa con khổ chút nào. Mỗi tháng con dịch văn chương còn thể kiếm tiền, tiền lương của Chu Thời Huân con cũng thể lĩnh, còn Bố chồng Mẹ chồng họ đều lén lút nhét tiền cho con, sợ con nhận nên nhét túi tiền của An An.”
“Tóm , con vất vả chút nào, còn sống giàu đấy ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-366-ky-ngo.html.]
Lâm Uyển Âm cũng cảm thấy giật : “Con thật sự lớn , còn tự an ủi nữa. Mẹ và bố con xuyên đến, mất một hồi mới thích nghi , vẫn là bố con phản ứng , giúp một ông chủ nông trại sửa chữa máy kéo, đó chuyện, ông còn tưởng chúng là tị nạn, nên hảo tâm thu nhận, cho chúng việc trong nông trại.”
Lâm Uyển Âm hồi tưởng , vẫn cảm thấy chút đáng sợ, mỗi ngày thức dậy khi trời sáng, xách thùng bò sữa vắt sữa, còn lùa bò ăn cỏ.
Thịnh Minh Viễn lái máy kéo gieo hạt bón phân, còn sửa chữa chuồng bò.
Cũng may hai bọn họ khi bác sĩ viện trợ, việc gì cũng tự , nên cũng đến nỗi cái gì cũng .
Cực khổ việc một tháng như , ông chủ nông trại đột nhiên mắc bệnh cấp tính, thế nhưng bệnh viện tới còn mất hơn một giờ đồng hồ, Thịnh Minh Viễn tay cứu một mạng.
Ông chủ nông trại vì để cảm ơn ân cứu mạng của Thịnh Minh Viễn, giới thiệu đến thị trấn bác sĩ, Lâm Uyển Âm cũng bao giờ vắt sữa bò nữa.
Hơn nữa ở thị trấn nhỏ đó, địa vị cao nhất là mục sư, tiếp theo chính là bác sĩ, cho nên bọn họ nhận sự ủng hộ của cư dân trong thị trấn, cuộc sống cũng trở nên thuận lợi hơn.
Cứ như , Lâm Uyển Âm cũng cảm thấy vất vả, còn nghĩ đến trong nước niên đại , quả thật lạc hậu hơn nước ngoài nhiều, nhiều gia đình ngay cả cơ bản ấm no cũng thể giải quyết.
Thịnh An Ninh xong lời , cũng cảm thấy bọn họ thật sự vô cùng may mắn: “Mẹ với bố con ? Khi nào bố thể đến Kinh thị?”
Lâm Uyển Âm vỗ vỗ trán: “Một hồi nữa sẽ bưu điện gọi điện thoại cho bố con, bố con chắc chắn sẽ đặc biệt vui mừng.”
Thịnh An Ninh cảm thấy vẫn còn nhiều chuyện hết với , thế nhưng thời gian, thể học, nên hẹn giữa trưa cùng ăn cơm, đó tiếp tục trò chuyện.
Suốt buổi sáng học, Thịnh An Ninh vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, đưa Lâm Uyển Âm về nhà, giới thiệu với Chung Văn Thanh và ?
Nếu đây là ruột của , Chung Văn Thanh và e rằng sẽ tin.
Càng suy nghĩ càng manh mối, những ghi chép cũng lộn xộn.
Mộ Tiểu Vãn cảm thấy Thịnh An Ninh suốt buổi sáng đều bồn chồn lo lắng, lúc tan học nhỏ giọng hỏi cô : “Cậu ? Gặp chuyện gì ?”
Thịnh An Ninh thở dài một tiếng, cô cần tìm một thương lượng đối sách một chút, thế nhưng thể thương lượng với Mộ Tiểu Vãn, suy nghĩ một chút, quyết định đổi một cách khác để với cô : “Hôm qua tìm cô giáo Linda , nghi ngờ cô chính là ruột của Đa Đa, sở dĩ Đa Đa coi là , cũng là bởi vì chúng trông giống , cũng với cô , hôm nay cô sẽ đến nhà thăm Đa Đa.”
Mộ Tiểu Vãn chớp chớp mắt: “Cậu là nỡ Đa Đa ? Vậy thì cũng dễ giải quyết thôi, hai nhận nuôi , dù cô cũng đang giáo viên ở trường, mỗi ngày ở trường, cũng thể mỗi ngày thấy Đa Đa.”
Thịnh An Ninh chằm chằm Mộ Tiểu Vãn, đột nhiên kích động kéo tay cô : “Tiểu Vãn, chủ ý của thật quá, nghĩ nhỉ, đúng , nếu là như , chúng thể thường xuyên .”
--------------------