Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 364: Mẹ con gặp nhau
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:33:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh thấy một câu , mới ngẩng đầu mấy bạn học đang chuyện.
Trần Phương Phi chuyện cũng giấu , liền hùa theo: “ đúng đúng, cũng thấy cô giáo Linda và Thịnh An Ninh giống .”
Thịnh An Ninh nhíu mày mấy , trong lòng vì , bỗng chốc dâng lên một cỗ chờ mong mơ hồ, cũng chờ mong điều gì.
Mộ Tiểu Vãn Thịnh An Ninh, hỏi Trần Phương Phi: “Thật sự giống đến ?”
Trần Phương Phi và mấy bạn học khác cùng gật đầu: “Giống chứ, lúc mặt bên thì giống.”
Thịnh An Ninh trong lòng chút ý tưởng, nhưng thể hiện , đợi đến giữa trưa tan học, cô bảo Mộ Tiểu Vãn tự căn tin ăn cơm, còn cô xem cô giáo Linda giống .
Tòa nhà giáo viên nước ngoài dễ tìm, hơn nữa các giáo viên mời về đều là đối tượng bảo vệ trọng điểm. Đối với các học sinh và giáo viên khác trong trường mà , những Hoa kiều từ nước ngoài trở về đều khoác lên màu sắc thần bí, giống như bọn họ lớn lên nhờ ăn nước hoa .
Lúc Thịnh An Ninh tìm tới, còn mấy học sinh tò mò lén lút trộm ở đối diện tòa nhà giáo viên nước ngoài.
Trong lòng cô bỗng chốc căng thẳng, cô cảm thấy kỳ tích nhiều, nếu xuất hiện thêm một nữa cũng thể.
Cô thấp thỏm bước tòa nhà giáo viên nước ngoài, lên tìm từng tầng một, cửa đều đóng một tờ giấy, phía tên giáo viên.
Khi thấy văn phòng ghi tên Linda, Thịnh An Ninh bỗng chốc thấy sợ hãi, thậm chí chút miệng khô lưỡi khô, nếu là điều cô nghĩ, bây giờ?
Trong lòng chắc chắn sẽ thất vọng đến tột cùng.
Cô cố gắng nuốt nước miếng, gõ cửa văn phòng.
Qua một hồi, bên trong truyền tới một giọng ôn nhu: “Mời .”
Tiếng Phổ thông chuẩn, mang theo một chút âm điệu mềm mại của Giang Nam.
Lòng Thịnh An Ninh thắt , đây chính là giọng của !
Cô nghĩ ngợi gì, nhanh ch.óng đẩy cửa , liền thấy một phụ nữ bàn việc, ôn nhu thanh lịch, trong mắt cũng đầy vẻ kinh ngạc cô.
Thịnh An Ninh hoảng loạn một chút, vội vàng “rầm” một tiếng đóng cửa văn phòng , chăm chú chằm chằm mắt, sợ nháy mắt một cái sẽ xuất hiện ảo giác.
“Cô là?”
Linda chút thể tin cô gái xông , dám nhận, quá giống Ninh Ninh của bà, nhưng bằng Ninh Ninh của bà, ngũ quan thiếu một chút tinh tế.
Bà dậy Thịnh An Ninh, đè nén sự kích động và căng thẳng đáy lòng.
Mắt Thịnh An Ninh đỏ hoe, xông tới chỗ bà: “Bà Lâm Uyển Âm, bà thật sự nhận ?”
Lâm Uyển Âm kinh ngạc, dám gọi thẳng tên bà như , ngoài con gái Thịnh An Ninh còn ai nữa, bàn tay đặt bàn việc chút run rẩy, vẫn chút thể tin : “An Ninh?”
Thịnh An Ninh tới đưa tay ôm Lâm Uyển Âm: “Mẹ, nhận con gái ? Ô ô ô, con nhớ .”
Lâm Uyển Âm Thịnh An Ninh ôm c.h.ặ.t, vẫn cảm giác như đang mơ, đưa tay nhéo nhéo mặt Thịnh An Ninh: “Có đau ?”
Lần Thịnh An Ninh thể thập phần xác định, ruột bản cũng tới thế giới .
Ngoại trừ Lâm Uyển Âm, ai thể hành động ngây thơ như , cô bĩu môi: “Đau chứ, , mà ngay cả con cũng nhận .”
Lâm Uyển Âm lúc mới hậu tri hậu giác lên, hai con ôm một hồi lâu, vẫn cảm thấy giống như đang mơ.
Bởi vì cuộc gặp gỡ hề bất kỳ sóng gió nào, cho nên luôn cảm giác chút chân thật.
Lâm Uyển Âm tĩnh táo , vỗ vỗ Thịnh An Ninh: “Đây là nơi để chuyện, con cũng học ở trường ? Con đợi một hồi, dẫn con ký túc xá chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-364-me-con-gap-nhau.html.]
Thịnh An Ninh dụi mắt, đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Uyển Âm, sợ rằng buông , giấc mơ tỉnh , sẽ biến mất.
Lâm Uyển Âm nhanh thu dọn một chút bàn việc, kéo Thịnh An Ninh tới ký túc xá của bà.
Ký túc xá đơn, đóng cửa chuyện thì thuận tiện hơn nhiều.
Lâm Uyển Âm kéo Thịnh An Ninh xuống bên giường, thấy con gái đổi diện mạo, rơi nước mắt đưa tay sờ lên má cô: “Ninh Ninh đáng thương của , bây giờ thế ?”
Thịnh An Ninh: “…”
Cô chuẩn cả bụng lời , nhưng thốt một chữ nào.
Lâm Uyển Âm cảm thán xong, kéo tay con gái: “Thật là, thật thể tưởng , ngờ còn thể gặp con, và bố con đều tưởng rốt cuộc còn gặp con nữa.”
Ngẫm lúc tới thế giới , sự hoang mang và buồn bã của hai vợ chồng, điều quan tâm nhất vẫn là tăm tích của con gái.
Mới nhịn rơi nước mắt.
Thịnh An Ninh đưa tay ôm lấy , thể chân thật cảm nhận nhiệt độ cơ thể bà, nhưng trong lòng hề yên tâm một chút nào.
Hai con ôm một hồi, Lâm Uyển Âm chê con gái bây giờ một hồi, thêm một hồi.
Tới mới bắt đầu về những chuyện thần kỳ mà bọn họ trải qua.
Lâm Uyển Âm thấy con trai Thịnh Thừa An cũng ở thế giới , càng thể tưởng : “Nói như , con và Anh gặp ?”
Thịnh An Ninh gật đầu: “ , chúng thường xuyên gặp , một hồi sẽ dẫn gặp Anh.”
Lâm Uyển Âm thở dài một tiếng, hỏi một chút thời gian Thịnh An Ninh xuyên qua, hai vợ chồng bọn họ tới thế giới sớm hơn Thịnh An Ninh một năm, bất quá là hạ xuống một quốc gia ở Bắc Mĩ.
Thịnh An Ninh cũng cảm thấy thần kỳ: “Có thể là thời xảy sai sót, ở tại ký túc xá một , bố ? Ông tới ?”
Lâm Uyển Âm vỗ vỗ mu bàn tay Thịnh An Ninh: “Ông còn một vài sự tình ở Ma Đô, hết tới Kinh Thị, bởi vì…”
Bà đột nhiên nên mở lời với Thịnh An Ninh thế nào, khi bọn họ tới thế giới , cảm giác thể rốt cuộc thể về, rốt cuộc gặp con gái và con trai nữa, hai vợ chồng cũng tiêu trầm một đoạn thời gian, quyết định bất kể thế nào, vẫn nghiêm túc sống tiếp nữa.
Sau cẩn thận mang, sinh một đứa nhỏ tí hon, ai tới Ma Đô thì đứa nhỏ mất tích.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Nghĩ đến đứa con trai nhỏ mất tích, nước mắt Lâm Uyển Âm rơi xuống.
Thịnh An Ninh cảm giác cô tuy dung mạo vẫn như cũ, nhưng mang theo sự mệt mỏi và tiều tụy che giấu , giờ phút đột nhiên , cô nghĩ đến lời của Trần Phương Phi, vợ chồng Hoa kiều mất con.
Cô thăm dò hỏi một câu: “Mẹ, và bố sinh cho chúng con một em trai nhỏ ?”
Lâm Uyển Âm kinh ngạc Thịnh An Ninh: “Sao con ? Chẳng lẽ…”
Thịnh An Ninh gật đầu: “, chính là điều nghĩ, đứa nhỏ đó bây giờ đang ở nhà của .”
Lâm Uyển Âm nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái: “Con thật ? Con thật sự gặp Thiên Thiên?”
Tư tưởng Thịnh An Ninh phiêu diêu một chút, ngờ tên của em trai gọi là Thiên Thiên, còn bằng Đa Đa nữa, cô gật đầu: “Ừm, ngay tại nhà của , và Anh còn tò mò, Đa Đa lớn lên giống Anh lúc nhỏ như thế. Chúng khi đó cũng đoán và bố trở về, nhưng cảm thấy khả năng.”
Người một nhà đều xuyên tới, giống như chút quá mức khoa trương.
Lâm Uyển Âm nắm một điểm mấu chốt: “Nhà của con? Con và Anh ở cùng một chỗ? Nhà của con là ý gì?”
Thịnh An Ninh cân nhắc một chút khả năng chịu đựng của , do dự một tý: “Chính là kết hôn, còn sinh ba đứa con.”
--------------------