Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 350: Con là em trai của tôi?

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:33:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh một tay ôm đứa nhỏ, một tay cầm tờ phiếu xét nghiệm, chăm chú chằm chằm các liệu ở .

 

Máu Rh âm tính, đây chính là m.á.u gấu trúc cực kỳ hiếm , thật trùng hợp, nhà họ Thịnh bọn họ đều !

 

Bố và cũng đều , bọn họ còn thường xuyên trêu chọc rằng, chính là duyên phận của m.á.u khiến họ đến cùng , đến lúc đó thể truyền m.á.u cho .

 

Khi đến thế giới , nguyên chủ là m.á.u Rh âm tính, vì cũng trở thành m.á.u nhóm O.

 

Ba đứa con trong nhà cũng đều là m.á.u nhóm O.

 

thể xác định Đa Đa là con của trai Thịnh Thừa An, nếu là, Thịnh Thừa An chắc chắn sẽ .

 

Vậy sẽ là ai?

 

Thịnh An Ninh cất tờ xét nghiệm , giơ Đa Đa lên thật kỹ, đôi mắt và lông mày thật sự giống trai hồi nhỏ. Bỗng nhiên, một ý tưởng hoang đường, đứa bé khi nào là do trai đều mất.

 

Bố chấp nhận sự thật , cuối cùng sinh thêm một đứa nữa?

 

Rồi đứa em trai của , cũng “biu” một cái xuyên đến thế giới ?

 

Càng nghĩ càng thấy huyền huyễn, cứ giơ Đa Đa lên ngừng, càng càng cảm thấy phân tích của lý, mặc dù hoang đường, nhưng tồn tại tức là hợp lý mà.

 

nhịn luyên thuyên với Đa Đa: “Đa Đa , chứ, cho tới cuối cùng thì con là em trai của ? Vậy con là út của An An bọn nó?”

 

Đa Đa vẫn giơ ngón tay thương của lên, oa oa trong sự tủi .

 

Thịnh An Ninh cũng thèm để ý đến bé, chỉ tập trung : “Con xem nếu con là em trai của , con đến bằng cách nào? Sao con cũng chạy đến đây? Con thể đợi đến khi hẵng đến ? Con xem nếu bố con mất tích, họ sẽ tìm con?”

 

Lại nghĩ đến trai Thịnh Thừa An, bặt vô âm tín từ khi rời , chạy , thở dài một tiếng: “Hai xem, hai đều khiến bớt lo chút nào ?”

 

ở bệnh viện một hồi, cuối cùng cũng tiêu hóa tin tức , khi Đa Đa nữa, thể hiểu tại thấy cảm thấy khó chịu.

 

thì cũng là quan hệ huyết thống.

 

Dẫn Đa Đa trở về thì trời tối, Chu Văn Thanh và vẫn đang đợi về cùng ăn cơm.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Đa Đa cửa, liền giơ ngón tay chích lên, một trận tủi cáo trạng với Chu Văn Thanh và .

 

Chu Văn Thanh tuy hiểu, nhưng cũng thể đoán cái thứ nhỏ bé đang cáo trạng, bà ôm lấy Đa Đa: “Đây là ? Sao tủi đến mức ?”

 

Thịnh An Ninh dáng vẻ của Đa Đa, liền nhớ tới từng , từ nhỏ tài cáo trạng, , chỗ nào thương, thấy lộ miệng vết thương , chỉ đó một trận quang quác .

 

Nhìn Đa Đa , bật hiểu vì : “Bởi vì chích một mũi kim tay, nên đang tủi đây, nhưng , bác sĩ chỉ là tiêu chảy nhẹ, uống t.h.u.ố.c là thể khỏi.”

 

Chu Văn Thanh yên tâm: “Thế thì , nếu đứa nhỏ chịu tội lắm, nào, để bà nội xem bác sĩ chích ngón tay nào?”

 

Đa Đa liền chính xác giơ ngón trỏ tay của lên, những ngón tay khác lời, còn cong lên, cũng bé dùng tay trái ấn xuống.

 

Trên ngón tay nhỏ bé trắng nõn, còn một điểm đỏ, thấy miệng vết thương.

 

Chu Văn Thanh bật : “Một hồi bà nội sẽ luộc cho Đa Đa một quả trứng gà, ăn trứng gà xong, ngón tay sẽ đau nữa.”

 

gọi Thịnh An Ninh nhanh ch.óng rửa tay ăn cơm.

 

Người một nhà xuống, Chu Triều Dương mới tò mò hỏi Thịnh An Ninh: “Kiểm tra còn chích ngón tay? Không một chút là ?”

 

Thịnh An Ninh hiện tại kiểm tra nhiều hạng mục xét nghiệm m.á.u như , nhiều bác sĩ đều dựa kinh nghiệm phong phú, dùng phương pháp vọng văn vấn thiết để chẩn đoán.

 

Nghĩ nghĩ, vẫn tìm một cái cớ: “Chính là xét nghiệm m.á.u một chút, xem nhóm m.á.u, vạn nhất nhà nó tìm đến, cũng một sự chuẩn .”

 

Chu Triều Dương “ồ” một tiếng, dù cũng hiểu, đưa tay chọc chọc má Đa Đa: “Con như , dì bác sĩ còn nỡ chích ngón tay con ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-350-con-la-em-trai-cua-toi.html.]

 

Đa Đa hiểu hai chữ "ngón tay", lập tức giơ tay nhỏ bé lên cho Chu Triều Dương xem.

 

Chu Triều Dương ha hả , cúi qua thổi ngón tay cho nó.

 

Thằng bé lúc mới vui vẻ lên.

 

Tâm tình Thịnh An Ninh vô cùng phức tạp, nếu như trai ở đây, còn thể thương lượng, nhưng Thịnh Thừa An ở, cô thương lượng với ai đây?

 

Buổi tối khi dỗ Đa Đa và An An ngủ, Đa Đa ôm bàn chân nhỏ vui vẻ lăn lộn giường, trong lòng cô khó chịu.

 

Bố bọn họ bây giờ đang gì?

 

Tại xảy chuyện lớn như , cô mơ cũng chiêm bao thấy.

 

Nghĩ đến phát hiện hôm nay, buổi tối thể mơ, kết quả một giấc ngủ tỉnh , căn bản sẽ mơ.

 

Thịnh An Ninh càng buồn bã hơn, Đa Đa đang lăn lộn cũng bò dậy, cô thở dài nặng nề.

 

Nếu thể, thật hy vọng một nhà bọn họ thể đoàn tụ ở thế giới !

 

 

 

Vào tháng 11, trời Kinh thị cũng trở nên lạnh hơn, sáng tối còn mặc áo len và áo khoác dày.

 

Hương Sơn cũng thời kỳ ngắm lá đỏ nhất.

 

Lúc nhiều du khách như , tuyệt đối sẽ xuất hiện cảnh tượng nhiều hơn lá đỏ.

 

Trần Phương Phi liền hẹn Thịnh An Ninh và Mộ Tiểu Vãn cùng lá đỏ, đương nhiên còn Đới Học Minh.

 

chính là cảm thấy trong lớp chỉ Thịnh An Ninh và Mộ Tiểu Vãn thể bạn với cô , còn tuổi tác lớn thì chính là thôn cô từ nông thôn đến, lọt mắt cô .

 

Thịnh An Ninh cùng Đới Học Minh lá đỏ, từ chối thèm nghĩ: “Không , còn về nhà đứa nhỏ, rảnh.”

 

Mộ Tiểu Vãn càng : “Hai các ngươi đối tượng, theo gì?”

 

Trần Phương Phi chút ngượng ngùng: “Chỉ là hai chúng cùng , khác thấy chút ngượng ngùng.”

 

Mộ Tiểu Vãn liền khó hiểu: “Có cái gì ngượng ngùng, trong khoa ai hai các ngươi đang đối tượng.”

 

Trần Phương Phi thấy hai đều , chỉ thể thở dài: “Được , bất quá các ngươi thể với khác a.”

 

Mộ Tiểu Vãn lườm một cái: “Ngươi bệnh , hai các ngươi lớn như , ai thấy, bản lĩnh ngươi tàng hình .”

 

Trần Phương Phi Mộ Tiểu Vãn cãi quen , cũng thèm để ý: “ chính là , đây.”

 

Mộ Tiểu Vãn Trần Phương Phi xa, phàn nàn với Thịnh An Ninh: “Ngươi xem cái gì thế , đối tượng đến giống như não tàn, cũng Đới Học Minh cái gì .”

 

Thịnh An Ninh gần đây đầy đầu đều là ý nghĩ Đa Đa thể là em trai, cũng tâm tư quản cái khác, bây giờ Mộ Tiểu Vãn , đột nhiên nhớ tới: “Chu Loan Thành gần đây tìm ngươi ?”

 

Mộ Tiểu Vãn đột nhiên liền mất tinh thần, sấp bàn học: “Dự đoán là duyên phận, một cũng .”

 

Thịnh An Ninh lên, sờ sờ đầu cô : “Ngươi đừng mất tinh thần, gần đây bận, chúng cũng vài ngày thấy .”

 

Mộ Tiểu Vãn thở dài: “Hay là, vẫn là thôi .”

 

Chỉ là Kinh thị đất linh, những sẽ thể nhắc tới, khi hai chuẩn ăn cơm, vặn gặp Chu Loan Thành tìm đến...

 

--------------------

 

 

Loading...