Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 342: Đứa Trẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:32:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh cảm thấy kỳ quái, cô đột nhiên đau lòng chỉ vì tiếng của một đứa trẻ xa lạ. Mặc dù thì sẽ mềm lòng, nhưng cũng đến mức thấy một đứa trẻ là sẽ đau lòng chứ? Hơn nữa cũng từng cảm giác .
tò mò ôm Chu Chu , trong văn phòng ngoài hai nhân viên công tác , còn một phụ nữ trung niên đang ôm một đứa trẻ, đứa trẻ trong lòng cô đang cố sức giãy giụa lóc.
Hai nhân viên công tác là hai chị lớn tuổi, thái độ vẫn khá khi an ủi phụ nữ ôm đứa trẻ: “Cô hết dỗ dành đứa nhỏ, đừng để đứa nhỏ cứ mãi.”
Người phụ nữ đành dậy ôm đứa trẻ dỗ dành, đứa trẻ lớn hơn Chu Chu một chút, giãy giụa lớn, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, căn bản lời phụ nữ dỗ dành.
Trong đó, một nhân viên công tác họ Hoàng manh mối, nghi ngờ phụ nữ: “Đây là con của cô ? Sao nó dữ dội thế?”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Biểu cảm của phụ nữ lóe lên vẻ hoảng loạn, cô ôm đứa trẻ run rẩy: “Sao là con của ? Chính là sinh , chỉ là đứa nhỏ gần đây thoải mái, các cô là hộ khẩu cho chúng ? Nhanh lên .”
Thịnh An Ninh cũng chú ý tới sự mất tự nhiên của phụ nữ, đứa trẻ lớn lên trắng trẻo mềm mại, thật sự giống như là con của phụ nữ , thậm chí còn thể thấy một chút ít bóng dáng quen thuộc từ đứa trẻ.
Chị Hoàng công tác phụ nữ nhiều năm, tự nhiên cũng bỏ qua sự hoảng loạn lóe lên mặt phụ nữ, nhíu mày: “Thật sự là con của cô? Sinh khi nào, tên là gì? Có giấy chứng nhận của bệnh viện ?”
Người phụ nữ càng luống cuống: “Ở giấy chứng nhận bệnh viện nào, đều là sinh ở nhà, cô thấy lớn tuổi thể sinh con ? Cô tin thì hỏi hàng xóm chúng , đều thấy mang đấy. Ai nha, hôm nay cô nếu thể hộ khẩu, chúng sẽ .”
Đứa trẻ trong lòng đột nhiên thấy Thịnh An Ninh, vươn cánh tay nhỏ bé về phía oa oa đòi ôm, trong miệng còn gọi , .
Chị Hoàng liếc mắt hiệu cho đồng nghiệp bên cạnh là chị Lý, chặn đường của phụ nữ: “Cô còn thể , cô hết ôm đứa trẻ xuống, chúng sẽ xác minh tình hình, đó hộ khẩu cho đứa trẻ.”
Người phụ nữ bất đắc dĩ, chỉ thể ôm đứa trẻ qua xuống.
Thịnh An Ninh đứa trẻ liên tục , chìa tay nhỏ bé về phía , ôm, nhưng trong lòng vẫn còn ôm Chu Chu, với chị Hoàng: “ thể ôm đứa trẻ một chút ?”
Chị Hoàng nghĩ nghĩ: “Có thể, cô xuống ôm thử xem.” Chị cũng kỳ quái, đứa trẻ một tuổi , thấy Thịnh An Ninh vươn tay đòi ôm.
Thịnh An Ninh xuống, để Chu Chu ở một bên đùi, chừa một bên vị trí.
Chị Hoàng qua ôm đứa trẻ, phụ nữ dám đưa. Chỉ thể chị Hoàng ôm đứa trẻ đưa cho cô con dâu nhỏ mới cửa, liền thấy đứa trẻ lòng Thịnh An Ninh, lập tức nữa, tay nhỏ bé nắm c.h.ặ.t quần áo của , nghẹn ngào gọi: “Mẹ, .”
Chu Chu liền tò mò Anh đột nhiên nhiều trong lòng , trợn mắt chằm chằm , còn đưa tay sờ .
Thịnh An Ninh sợ đưa tay cào , ôm c.h.ặ.t Chu Chu cho động đậy, cái thứ nhỏ bé đang trốn trong lòng, lòng càng mềm hơn.
Chị Hoàng bây giờ thể xác định, đứa trẻ căn bản là con của phụ nữ, mặt chị lập tức nghiêm nghị: “Vương Thu Hương, cô thành thật , rốt cuộc đứa trẻ là từ ở ?”
Vương Thu Hương sợ đến mặt trắng bệch, dậy sẽ , nhưng chị Lý dẫn ngăn chặn cửa .
Chị Hoàng hết sức tức giận: “Nói mau, đứa trẻ ở ? Nếu cô , sẽ bắt cô gặp công an, đến lúc đó xem cô ?”
Tâm lý của Vương Thu Hương rốt cuộc vẫn , cô nức nở, giọng nghẹn ngào kêu oan: “Đứa nhỏ là mua, bỏ một trăm đồng mua về. Ban đầu cũng sinh một đứa, nhưng là một nha đầu, bắt đầu kế hoạch hóa gia đình , cũng thể sinh nữa, nhưng nhà họ Mã chúng còn con trai nào cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-342-dua-tre-tu-tren-troi-roi-xuong.html.]
Thế nên cô mới mua một đứa nhỏ từ tay bọn buôn về. Ai ngờ đứa nhỏ mua về hai ngày , ở nhà thì , chỉ cần cửa là như c.h.ế.t sống .
Chưa từng thấy đứa nhỏ nào tinh ranh như .
Chị Hoàng giận đến mức mặt mày tái mét: “Cô dám mua đứa nhỏ từ tay bọn buôn ? Cô nghĩ đến gia đình mất con sẽ ?”
Vương Thu Hương sợ đến phát run: “Bọn buôn , đứa nhỏ ai cần, bố nó nó.”
Chị Hoàng lạnh: “Cô xem dáng vẻ đứa nhỏ , giống như bố bỏ rơi ? bảo hơn một năm thấy cô ? Lại còn ôm về một đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp, ngờ là mua về!”
Cuối cùng chị cũng thấy thích nhảm với Vương Thu Hương nữa, liền bảo Chị Lý dẫn đưa Vương Thu Hương đến cục công an, bảo cô tự đến đó cho rõ ràng.
Đợi hết, Thịnh An Ninh vẫn đang ghế ôm hai đứa nhỏ, chị vỗ trán: “Thật là tức c.h.ế.t mà, dám cả gan mua con! , gọi cô đến là hỏi cô dùng cách nào để tránh thai, với bây giờ bắt đầu thực hiện kế hoạch hóa gia đình, sinh con thứ hai, thứ ba nữa.”
Thịnh An Ninh : “Chồng vắng, hơn nữa nhà chúng ba đứa nhỏ , cũng sẽ sinh thêm nữa.”
Chị Hoàng liên tục gật đầu: “Tình hình nhà cô, chúng cũng rõ, bất quá vẫn mời cô đến một bản đăng ký.”
Thịnh An Ninh trình bày miệng, Chị Hoàng ghi chép, đơn giản ghi thông tin gia đình một nữa.
Xử lý xong bộ, Chị Hoàng mới nhớ tới trong lòng Thịnh An Ninh còn một đứa nhỏ, chị bước tới đưa tay: “Nào, để bế nó. Quay đầu chúng sẽ báo với bên công an một tiếng, xem là nhà ai mất con, tìm nhà đứa nhỏ càng sớm càng .”
Thịnh An Ninh chút lo lắng: “Vậy nếu tìm bố đứa nhỏ, thì bây giờ?”
Chị Hoàng suy nghĩ một chút: “Sẽ gửi đến viện phúc lợi, hoặc tìm gia đình khả năng nhận nuôi.”
Thịnh An Ninh đau lòng buông tay, nhưng nhà ba đứa nhỏ , nếu ôm thêm một đứa về nữa, Chung Văn Thanh và bọn họ sẽ gây phiền phức.
Cuối cùng vẫn đành nhẫn tâm buông tay, để Chị Hoàng bế đứa nhỏ .
Đứa nhỏ rơi xuống vòng ôm c.h.ặ.t của Chị Hoàng, liền bắt đầu giãy giụa , đưa tay về phía Thịnh An Ninh gọi , dáng vẻ xé ruột xé gan khiến ngay cả Chị Hoàng cũng chút đành lòng.
Thịnh An Ninh dù đau lòng đến mấy, cũng thể tự quyết định ôm đứa nhỏ về, chỉ thể đành lòng ôm Chu Chu cửa.
Đi một đoạn đường, vẫn thể thấy đứa nhỏ đến khản giọng gọi .
Thịnh An Ninh kiên quyết đầu, ôm Chu Chu thẳng về nhà, nhưng khi về đến nhà thì bắt đầu tâm trạng bất an, quan tâm đến kết cục cuối cùng của đứa nhỏ .
Còn kịp chuyện với Chung Văn Thanh, Chị Hoàng mồ hôi nhễ nhại ôm đứa nhỏ tìm đến.
Đứa nhỏ đến mức mặt mày tái xanh, thở , trong nháy mắt thấy Thịnh An Ninh, nó "Oa" một tiếng lớn: “Mẹ, …”
--------------------