Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 341: TIỂU HUYNH ĐỆ

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:32:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lạc An Nhiễm từng nghĩ Chu Loạn Thành từ chối dứt khoát đến , hề do dự chút nào, ngữ khí quả quyết, giống như là bọn họ từng quan hệ .

 

Nước mắt bỗng chốc trào , cô vẫn cố gắng : “ , cũng sẽ ghét bỏ .”

 

Chu Loạn Thành lắc đầu: “Không , trong lòng cô bây giờ đang giấu một tâm ma, chúng cho dù ở cùng , cũng sẽ hạnh phúc. Cô học cách bước khỏi nó.”

 

Lạc An Nhiễm : “Anh lắm, kỳ thật vẫn là ghét bỏ thôi.”

 

lộ vẻ yếu đuối mặt Chu Loạn Thành, lau nước mắt: “ đây, cũng yên tâm, loại mặt dày mày dạn, sẽ quấn lấy .”

 

Nói , cô loạng choạng một cái, quật cường đẩy chiếc xe đạp rời .

 

Chu Loạn Thành siết c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m, Lạc An Nhiễm rời , đó mới nhéo nhéo ấn đường, về phía ngược .

 

...

 

Chu Loạn Thành thể về nhà ăn cơm trưa, một nhà đều khá bất ngờ.

 

Chung Văn Thanh vội vàng gọi dì giúp việc nấu mì: “Con cũng là con về ăn cơm, buổi trưa chỉ ăn mì tương đen thôi, cũng may là Tiểu Vãn đến, nên mới nước sốt thịt.”

 

Chu Loạn Thành một cái, Mộ Tiểu Vãn đang bưng chén ăn mì, cô chỉ liếc mắt một cái , chuyên tâm gắp mì.

 

Rửa tay xong xuống, Chu Triều Dương liền bắt đầu lải nhải : “Nhị Ca, ngày mai nghỉ phép ? Nghe bên phố Trường An hoạt động, em và Tiểu Vãn dự định khi hoạt động ở trường cô kết thúc, sẽ xem thử xem, cùng ?”

 

Chu Loạn Thành lắc đầu: “Không rảnh, ngày mai còn trực ban.”

 

Chu Triều Dương chút thất vọng: “Công việc của cũng quá bận rộn đó? Cảm giác như từng nghỉ ngơi một ngày bình thường nào.”

 

Chung Văn Thanh cũng cảm thấy con trai vất vả: “ , thế nào cũng nên nghỉ ngơi một ngày, con từ tháng năm đến bây giờ, chính là nghỉ ngơi một ngày nào, cho dù là sắt cũng chịu nổi.”

 

Chu Loạn Thành : “Mẹ, khoa trương đến thế , con mới đến, tổng cộng sắp xếp mặt cho xuôi.”

 

Chung Văn Thanh vẫn lầm bầm: “Con cũng nên nghỉ ngơi thích hợp một chút, cũng may là con lập gia đình, nếu lập gia đình mà còn bận như , con dâu cũng sẽ ý kiến.”

 

Chu Loạn Thành một cái gì, đợi dì giúp việc bưng mì tới, bắt đầu ăn cơm.

 

Mộ Tiểu Vãn hề vì Chu Loạn Thành trở về mà giảm tốc độ ăn mì, ba bốn miếng gắp ăn xong, liền bỏ chạy chơi cùng Chu Chu và Mặc Mặc đang bò mặt đất.

 

Chu Hồng Vân ở một bên chiếc ghế đẩu nhỏ, bưng một chén mì nấu mềm nhừ, đút cơm cho hai đứa nhỏ.

 

Hai đứa giống như là hai con chim nhỏ, ăn miệng liền vui vẻ bò , ăn xong bò qua há cái miệng nhỏ nhắn đòi ăn.

 

Mộ Tiểu Vãn thấy đều cảm thấy thú vị, bất quá vẫn chút mơ hồ phân biệt rõ ràng: “Đây là Chu Chu?”

 

Chu Hồng Vân lên: “Cái là Mặc Mặc, nó thích , thích bày cái mặt nhỏ nhắn , đứa nghịch ngợm là Chu Chu, cô xem, nó móc mì chơi kìa.”

 

Mộ Tiểu Vãn nghiêm túc một hồi: “Thật sự là giống , bất quá một hồi lộn xộn, phân biệt nữa .”

 

Chu Hồng Vân liền kiên nhẫn với cô về đặc điểm của hai đứa nhỏ.

 

Thịnh An Ninh ôm An An Chu Hồng Vân và Mộ Tiểu Vãn trò chuyện trong phòng khách, Chung Văn Thanh khoe vòng tay với Chu Loạn Thành: “Xem vòng tay gỗ t.ử đàn của ? Mỗi hạt châu đều điêu khắc hoa sen đó.”

 

Chu Loạn Thành quả thật nghiêm túc vài cái: “ , hoa sen mỗi hạt châu đều sống động như thật.”

 

Chung Văn Thanh chút đắc ý: “Đó là đương nhiên, những thứ đều là Tiểu Vãn tự tay đó, ngờ Tiểu Vãn tài nghệ .”

 

Chu Loạn Thành hóa là Mộ Tiểu Vãn , vẫn chút kinh ngạc, ngờ cô gái vẻ tùy tiện , còn thể tĩnh tâm việc .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-341-tieu-huynh-de.html.]

 

Nghĩ đến ông nội của Mộ Tiểu Vãn, chính là đại sư điêu khắc giỏi, còn thường xuyên than thở rằng sẽ nối nghiệp.

 

Chung Văn Thanh vuốt ve từng hạt châu chuỗi vòng tay: "Đứa nhỏ thật lòng, chuỗi vòng tay càng càng thích."

 

Chu Triều Dương dáng vẻ khoe khoang của Chung Văn Thanh, nhịn bật thành tiếng: "Mẹ, ngày mai cửa mặc áo cộc tay đấy, nếu khác sẽ thấy đeo vòng tay ."

 

Chung Văn Thanh trừng mắt một cái: "Cái con bé , thứ quý giá như , thể để khác thấy , chỉ cho hai con xem thôi, xem hàng ."

 

Chu Loạn Thành hiểu đang ẩn ý, lên tiếng, chuyên tâm ăn cơm.

 

Về vấn đề cá nhân, hiện tại chút ý định nào.

 

Nếu buông bỏ Lạc An Nhiễm, đó là tự lừa dối . Nhìn dáng vẻ cô hôm nay, cảm thấy bản cũng trách nhiệm lớn.

 

Nếu vì cái c.h.ế.t giả của , cô sẽ đợi ba năm , ép buộc gả cho Cảnh Ái Quốc. Bất hạnh trong hôn nhân khiến cô gái tâm tư đơn thuần , thể học cách tính toán.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Cho nên cảm thấy bản thích hợp với hôn nhân, sẽ phụ lòng một cô gái khác.

 

Sáng sớm ngày mười một, khi Thịnh An Ninh đến trường tham gia hoạt động, cô cùng Chu Triều Dương và Mộ Tiểu Vãn đến phố Trường An xem náo nhiệt, mà về nhà bầu bạn với ba đứa nhỏ.

 

Vừa cửa, cô thấy Chu Chu đất đến mức mặt đầy nước mắt, bong bóng mũi cũng toát . Vừa thấy , nó liền đưa tay chỉ bà nội, oa oa càng dữ hơn.

 

Chung Văn Thanh đang ôm Mặc Mặc, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Mặc hai vết đỏ, cái miệng nhỏ nhắn bĩu , .

 

Cảnh tượng chút hỗn loạn, Thịnh An Ninh qua bế Chu Chu lên: "Đây là ?"

 

Chung Văn Thanh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Mặc: "Con xem Chu Chu c.ắ.n Mặc Mặc , nếu dùng sức thêm một chút nữa là rách da ."

 

Thịnh An Ninh qua mới rõ, má Mặc Mặc vẫn còn lưu bốn dấu răng nho nhỏ, c.ắ.n sâu, xung quanh đỏ lên.

 

vỗ cái m.ô.n.g nhỏ của Chu Chu trong lòng: "Con xem con nghịch ngợm như , tại c.ắ.n ."

 

Chung Văn Thanh cũng đau lòng: "Cũng trách chúng trông coi cẩn thận, con xem Chu Chu mỗi ngày cứ hợp với nó thế nhỉ?"

 

Thịnh An Ninh thấy Chu Chu cũng tủi , tay nhỏ bé còn dụi mạnh mắt, cũng đành bất đắc dĩ: "Con c.ắ.n mà con còn , nếu còn bắt nạt , là thật sự sẽ đ.á.n.h đấy."

 

Chung Văn Thanh thấy xót Chu Chu: "Nó còn nhỏ như , con nó cũng hiểu, chỉ thể chúng trông chừng kỹ hơn thôi."

 

Đột nhiên nghĩ tới: " , tổ dân phố con một chuyến, là bên Hội Phụ nữ đấy, điền bảng kế hoạch hóa gia đình."

 

Thịnh An Ninh đồng hồ thấy vẫn còn sớm, dứt khoát bế Chu Chu tổ dân phố một chuyến.

 

Bởi vì hộ khẩu của Chu Thời Huân vẫn luôn ở Chu gia, còn hộ khẩu của cô khi trở về thì chuyển thẳng đến trường học, cho nên vẫn thuộc sự quản lý của văn phòng tổ dân phố bên ngoài.

 

Đi bộ từ đại viện qua đó cũng mất một đoạn đường, Chu Chu thì vui vẻ thôi, cửa lập tức nữa, đôi mắt sáng lấp lánh bốn bề.

 

Tới cửa văn phòng tổ dân phố, còn , thấy bên trong đứa nhỏ đang tiếng lớn.

 

Thịnh An Ninh , thấy tiếng của đứa nhỏ xa lạ , l.ồ.ng n.g.ự.c cô cảm thấy một trận nghẹt thở...

 

【Tác giả lời

 

Năm chương hôm nay xong, hẹn gặp ngày mai.

 

--------------------

 

 

Loading...