Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 340: CHÚNG TA CÒN CÓ THỂ Ở BÊN NHAU KHÔNG?

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:32:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh khá kinh ngạc Đái Học Minh, hai từ lúc khai giảng đến giờ, gặp mặt cũng từng chào hỏi, giờ chặn cô ở đây?

 

Đái Học Minh đẩy gọng kính: “Thịnh An Ninh, chuyện của cô ở Long Bắc cũng , từng với ai điều gì, hy vọng cô cũng đừng lung tung ở bên ngoài.”

 

Thịnh An Ninh nhíu mày: “Nói lung tung cái gì? hiểu ý tứ của .”

 

Đái Học Minh im lặng một chút: “Không với khác về gia cảnh của ? đến từ nông thôn, cảnh gia đình bình thường, nhưng cô cũng thể vì gả đến Kinh Thị mà coi thường khác, lung tung khắp nơi.”

 

Thịnh An Ninh lườm nguýt: “Anh bệnh ? Anh quá đề cao bản , nghĩ rằng trọng yếu, đáng giá khác lưng bàn tán về ? Có bệnh! Tránh !”

 

Đái Học Minh thấy Thịnh An Ninh thật sự tức giận, do dự một chút. Bạn học bây giờ đều đang đồn là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, gia cảnh kém, chỉ tìm một cô gái thành phố để đổi cuộc sống.

 

cũng đủ loại chuyện phiếm, khiến Đái Học Minh mất mặt, liền cảm thấy chắc chắn là Thịnh An Ninh lung tung gì đó ở bên ngoài, dù ở trường , cũng chỉ quen mỗi Thịnh An Ninh.

 

Cũng chỉ Thịnh An Ninh rõ nội tình của .

 

Thịnh An Ninh tức giận trừng mắt Đái Học Minh: “Anh gì đó là tự do của , nhưng cũng trừ phi đừng , đừng đầu đổ hết chuyện lên đầu ! Nếu cảm thấy thoải mái, hậu quả chắc chắn còn nghiêm trọng hơn những lời đồn đại .”

 

Mộ Tiểu Vãn bưng một ca nước tới, thấy Thịnh An Ninh và Đái Học Minh đối diện ở cửa phòng đồ, khí chút căng thẳng.

 

chẳng suy nghĩ nhiều, nhanh ch.óng chạy tới, cũng mặc kệ nước đổ sàn: “Thế nào thế nào? Hắn tìm gì?”

 

Đái Học Minh thấy thêm một nữa đến, Mộ Tiểu Vãn cũng là cô gái thành phố, sợ tiếp sẽ lộ tẩy, vội vàng hai câu , vội vã rời .

 

Mộ Tiểu Vãn nghi hoặc bóng lưng Đái Học Minh, Thịnh An Ninh: “Hắn tìm gì?”

 

Thịnh An Ninh bất đắc dĩ: “Dự đoán là lời gì đó , liền cảm thấy chắc chắn là .”

 

Mộ Tiểu Vãn liền tức giận: “Vậy tát một cái, để phận dám đến gây chuyện.”

 

Thịnh An Ninh cũng cảm thấy tính tình bây giờ hơn nhiều, lẽ là vì con , nên còn nóng nảy như : “Không đáng so đo với , bất quá nếu còn dám đến tìm nữa, chắc chắn sẽ bỏ qua dễ dàng như .”

 

Mộ Tiểu Vãn phồng má: “Nếu dám đến mặt la hét như thế, sớm một b.úa xuống tay , còn nhảm với nửa ngày xem, quả thực là lãng phí thời gian.”

 

Thịnh An Ninh , khoác tay Mộ Tiểu Vãn: “Được, cũng như . Bất quá Tiểu Vãn, cũng nhớ, đôi khi cũng cần kiềm chế tính khí một chút, nhỡ xuống tay quá nặng thương nghiêm trọng, còn sẽ ảnh hưởng đến đời của , đáng.”

 

Mộ Tiểu Vãn sửng sốt một chút, đột nhiên bật : “Cho tới bây giờ từng ai với những lời như , , nhớ .”

 

Điều khiến Thịnh An Ninh lòng chua xót, đứa nhỏ chính là thiếu thốn tình yêu và sự quan tâm mà.

 

Bất quá, những thứ đều dùng vẻ quan tâm che giấu .

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Buổi biểu diễn văn nghệ kết thúc, Thịnh An Ninh nghĩ đến việc nghỉ nửa ngày, liền gọi Mộ Tiểu Vãn đến nhà ăn cơm.

 

Mộ Tiểu Vãn mau trả lời: “Được, điêu khắc mấy chuỗi hạt cho dì và , thể tặng cho họ.”

 

Sau đó Thịnh An Ninh: “Cậu cũng một cái, bất quá vẫn thành, dự đoán chờ đến Tết mới đưa cho .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-340-chung-ta-con-co-the-o-ben-nhau-khong.html.]

Thịnh An Ninh hy vọng: “Vậy sẽ chờ nha, quà gì? Quay đầu cũng tặng một cái.”

 

Mộ Tiểu Vãn vui vẻ: “ cũng đến để trao đổi quà với , dù nhiều gỗ t.ử đàn, để đó cũng là để đó thôi.”

 

Thịnh An Ninh nhịn : “Cô gái ngốc, t.ử đàn đáng tiền đấy, còn chỗ em để đồ an ?”

 

Bây giờ em trọ ở trường, đồ đạc để ở nhà, nhất thiết đừng để mất đấy.

 

Mộ Tiểu Vãn gật đầu: “Tuyệt đối an , là nơi mà tên trộm cũng thể trộm .”

 

Thịnh An Ninh dáng vẻ lanh lợi của Mộ Tiểu Vãn, ngẫm cũng đúng. Em thể sống đến tận bây giờ, cơm áo lo, nhất định sẽ cách bảo vệ cho bảo bối của .

 

……

 

Bởi vì Quốc Khánh, Chu Loan Thành cũng hiếm hoi nghỉ nửa ngày. Buổi trưa khỏi đơn vị, nghĩ đến việc về nhà ăn cơm trưa, thật lâu ăn cơm cùng nhà.

 

Vừa khỏi cửa lớn đơn vị, thấy Lạc An Nhiễm đẩy xe đạp đối diện bên đường, cô chút câu nệ .

 

Chu Loan Thành suy nghĩ một chút, vẫn bước qua, gật đầu với Lạc An Nhiễm: “Tìm việc?”

 

Lạc An Nhiễm : “ chỉ qua xem một chút thôi, cũng nên tìm , chỉ là chút nhịn . Gần đây luôn mơ thấy một chuyện của chúng , cũng hai chúng còn khả năng nữa , chúng vẫn là bạn bè chứ?”

 

Chu Loan Thành Lạc An Nhiễm, bỗng chốc một khoảnh khắc cảm thấy xa lạ. Đôi mắt cô còn trong trẻo như , mang theo sự cẩn thận và còn ẩn giấu tâm cơ.

 

Anh cũng mục đích Lạc An Nhiễm như . Sau khi ly hôn, cuộc sống của cô cũng hề dễ chịu, đồng nghiệp ở đơn vị nhạo, cha trong nhà trách mắng, chị dâu gây khó dễ bài xích.

 

Còn ánh mắt khác thường của hàng xóm láng giềng.

 

Cho nên cô nhanh ch.óng tìm một con đường mới, thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.

 

Chu Loan Thành trầm mặc một chút gật đầu: “Cô chỗ nào cần giúp đỡ, thể tìm .”

 

Lạc An Nhiễm bật , trong mắt rưng rưng ánh lệ: “ tâm cơ nhỏ bé của gạt , cảnh của bây giờ, khiến thể những chuyện ngay cả chính cũng chán ghét. Mỗi ngày nhắm mắt đều là những ánh mắt chế nhạo, cả đời từng hối hận như , hối hận lúc đó phản kháng một chút, gả cho Cảnh Ái Quốc, thì sẽ xảy những chuyện .”

 

“Thế nhưng... thật sự từng quên , dù chỉ một ngày.”

 

Vừa nước mắt chực rơi xuống, cô vội vàng đưa tay lau .

 

Chu Loan Thành chắp tay lưng, một tay xoay xoay cổ tay tay , biểu cảm tĩnh táo Lạc An Nhiễm . Đợi cô xong, mới cất lời với giọng điệu hề lên xuống: “Ngày tháng là sống cho chính cô, nếu quá để ý ánh mắt của khác, thì đúng trở thành chuyện phiếm của khác ?”

 

“Cô vẫn luôn thông minh, là cô thể nghĩ thông suốt đạo lý .”

 

Lạc An Nhiễm dùng sức lau nước mắt: “ hiểu, Loan Thành, chúng còn thể ở cùng ?”

 

Chu Loan Thành vẫn thần sắc đạm nhiên lắc đầu: “Không thể!”

 

--------------------

 

 

Loading...