Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 331: CÁI THỨ NỮ NHÂN NÀY CÓ BỆNH PHẢI KHÔNG
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:32:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lạc An Nhiễm Mộ Tiểu Vãn cao hơn hơn nửa cái đầu, gần càng hơn, dáng mảnh khảnh tựa như cành liễu non đ.â.m chồi mùa xuân, mang theo vài phần thướt tha.
Cả ngũ quan nữa, trông bắt mắt xinh , chỉ sợ là đàn ông nào cũng sẽ thích.
Đặc biệt là đôi mắt , khóe mắt tròn, mang theo vài phần ngây ngô và thanh thuần của từng trải sự đời.
Mộ Tiểu Vãn thấy Lạc An Nhiễm lời nào, nhíu mày nhịn hỏi một câu: “Cô quen ? Chặn gì?”
Lạc An Nhiễm : “ tên là Lạc An Nhiễm.”
Mộ Tiểu Vãn thấy khá kỳ quái: “Cô tên gì thì liên quan gì đến ? quen cô.”
Lạc An Nhiễm kinh ngạc: “Chẳng lẽ Chu Loan Thành với cô về ?”
Trong mắt Mộ Tiểu Vãn sự kiên nhẫn: “Anh với về cô gì? Cô trọng yếu ?”
Một câu vô tình khiến lòng Lạc An Nhiễm thắt , ngờ Mộ Tiểu Vãn cô , nụ mặt trở nên cay đắng vài phần: “ từng là hôn thê của Chu Loan Thành, vì hiểu lầm mà chia tay.”
Mộ Tiểu Vãn cảm thấy Lạc An Nhiễm bệnh: “Cô với điều ý gì? Có liên quan gì đến ?”
Lạc An Nhiễm : “Chẳng lẽ cô thèm để ý chút nào ?”
Dù thần kinh cảm xúc của Mộ Tiểu Vãn phát triển đến mấy, lúc cô cũng hiểu ý của Lạc An Nhiễm, cô nhạo một tiếng: “Để ý cái gì? Để ý cô, một là quá khứ ? Cô thật sự cần thiết buồn nôn, nếu cô bản lĩnh, thì cứ bảo Chu Loan Thành tiếp tục cưới cô .”
Nói xong, cô lạnh lùng mặt: “Cô tránh cho !”
Cô thấy khá khó hiểu, cái thứ nữ nhân đầu óc , tìm cô những lời thì tác dụng gì?
Sẽ cô nghĩ cô và Chu Loan Thành quan hệ gì chứ?
Mộ Tiểu Vãn mắng Lạc An Nhiễm một trận trong lòng, đó mới cầm tờ hóa đơn thu phí tìm bác sĩ.
...
Thịnh An Ninh bắt đầu chuẩn cho chuyện khai giảng, kỳ nghỉ hè ở nhà cô giúp nhà xuất bản dịch ba truyện tiểu thuyết trung thiên, cần quyền ký tên, nhuận b.út sẽ cao hơn một chút, tổng cộng một trăm tám mươi đồng tiền.
Cô dự định dùng tiền để mua mấy bộ quần áo cho vài lớn trong nhà.
Cô hẹn Chu Triều Dương cùng dạo phố lúc em nghỉ ngơi.
Chung Văn Thanh còn tưởng Thịnh An Ninh vì sắp khai giảng nên chuẩn mua hai bộ quần áo mới, bà còn sốt sắng đưa tiền: “ là mua, khai giảng là mặc quần áo mới, xem thử len màu nào , cũng mua một chút về, lúc và cô Hồng Vân rảnh rỗi, thể đan áo len cho các con.”
Bà đan áo len mỏng và áo len dày cho ba đứa tiểu hài t.ử, bây giờ rảnh rỗi việc gì , liền bắt đầu đan áo len cho lớn trong nhà.
Thịnh An Ninh bội phục tốc độ tay của bây giờ, một chiếc áo len chỉ mất ba bốn ngày là thể thành, khi Chu Hồng Vân chỉ cần cả đêm là thể đan xong một chiếc áo len cho tiểu hài t.ử.
Mà cô đến bây giờ, vẫn học cách đan chỉnh một chiếc áo len.
Thịnh An Ninh tự nhiên thể lấy tiền Chung Văn Thanh đưa: “Con tiền mà, con chỉ là xem thôi, chừng còn chẳng mua gì hết.”
Sống c.h.ế.t lấy tiền của Chung Văn Thanh, nếu cô mua quần áo cho mấy lớn trong nhà thì còn ý nghĩa gì nữa.
Sau một hồi giằng co, cô mới cùng Chu Triều Dương khỏi nhà.
Chu Triều Dương vui vẻ: “Mẹ cho chị tiền, chị cứ lấy chứ, chị cần thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-331-cai-thu-nu-nhan-nay-co-benh-phai-khong.html.]
Thịnh An Ninh lắc đầu: “Cái đó thể lấy, bình thường tiền chi tiêu cho con cái, cũng từng tốn một phân tiền nào, cả chuyện ăn uống, cũng bỏ một phân tiền nào, tiền lương của cả chị còn cơ hội tiêu .”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Triều Dương cảm thấy điều cũng là chuyện gì lớn: “Đều là một nhà, chị còn tính toán rõ ràng như , thấy chị nên đan cho cả một chiếc áo len hoặc một đôi giày gửi qua đó.”
Thịnh An Ninh một khuôn mặt khó xử: “Thư còn nhận , còn gửi quần áo, thể sẽ nhận .”
Mặc dù như , nhưng cô chuyển động tâm tư, đan cho Chu Thời Huân một chiếc áo len, cuộn len mua , cuối cùng vẫn là Chung Văn Thanh lấy đan xong.
Chu Triều Dương còn cảm thán với Thịnh An Ninh một chút: “Dạo sức khỏe thật sự lên ít, cô thấy bà còn hồ đồ nữa ? Trước thỉnh thoảng, cô hỏi bà một chuyện, bà đều hơn nửa ngày nhớ nổi, hoặc là căn bản nhớ. Bây giờ ba đứa nhỏ ngày mai mấy giờ ị bà cũng rõ ràng. Cô bệnh của bà, còn tái phát ?”
Thịnh An Ninh lắc đầu: “Cái , nếu bà vẫn giữ tâm tình vui vẻ, tự thể hấp thu và từ từ tiêu tan, thì sẽ vấn đề gì, chỉ sợ quá kích động.”
Chu Triều Dương thở dài: “Hy vọng chuyện gì thể khiến kích động xảy .”
Thịnh An Ninh nghĩ đến việc Tây Đan dạo phố, thể gọi Mộ Tiểu Vãn, cũng vài ngày gặp .
Kết quả hai qua, Mộ Tiểu Vãn ở nhà.
Chu Triều Dương kéo kéo ổ khóa cửa: “Không ngờ cô mỗi ngày còn khá bận rộn.”
Hai thẳng đến thương trường nữ t.ử đối diện Tây Đan, điều khiến Thịnh An Ninh ngờ tới là, gặp Thịnh Hồng Anh.
Thịnh Hồng Anh bây giờ, mặc một chiếc váy màu hồng sen, giày da đen vớ trắng, đều hề rẻ.
Cả trông trưởng thành hơn nhiều, căn bản giống một tiểu cô nương mười sáu tuổi.
Chu Triều Dương cũng thấy Thịnh Hồng Anh, kéo Thịnh An Ninh hỏi nhỏ: “Đó em gái cô ? Sao cũng ở đây, còn trở về thành phố tỉnh .”
Thịnh An Ninh cũng rõ ràng lắm: “ cũng thật lâu gặp , bây giờ cô đang gì, hình như sống tệ.”
Ngay lúc , bên ngoài chắc chắn tìm công việc, một đống lớn thanh niên trí thức trở về thành đều chỗ sắp xếp, càng đừng đến Thịnh Hồng Anh ngay cả hộ khẩu cũng .
Với tính cách của Vương Đạt, cùng với sự ghét bỏ Trình Minh Nguyệt khi thỉnh thoảng trò chuyện, khả năng đối xử với cô như , còn mua quần áo giày da cho cô .
Cho nên tiền của Thịnh Hồng Anh từ mà ?
Thịnh An Ninh cần suy nghĩ nhiều, là thể đoán Thịnh Hồng Anh ở Kinh Thị chuyện , nghĩ đến Trình Minh Trung và Vương Đạt đối xử với cô còn coi là tệ, cảm thấy cần thiết nhắc nhở bọn họ một chút.
Liếc Thịnh Hồng Anh đang ghé quầy bán đồ trang sức vàng xem nhẫn vàng, cô kéo Chu Triều Dương rời .
Chu Triều Dương đầu , nhịn cảm thán: “Ghê gớm thật, tuổi lớn, mà ngoài mua nhẫn vàng cơ ?”
Gia đình bình thường kết hôn vẫn còn là nhẫn bạc đấy, tiểu nha đầu mà xem nhẫn vàng , ghê gớm thật.
Thịnh An Ninh : “Đi thôi, đó là cuộc sống của , chúng quản .”
Chu Triều Dương lên lầu, vẫn nhịn đầu , liền thấy Cảnh Ái Quốc về phía Thịnh Hồng Anh, hai ở quầy đang gì, lập tức kéo Thịnh An Ninh: “An Ninh, An Ninh, cô mau !”
【Tác giả lời 】
Các bảo bối ngày mai gặp !
--------------------