Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 330
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:32:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh Lạc An Nhiễm Cảnh Ái Quốc đ.á.n.h đến mức nhập viện, khỏi kinh ngạc thôi, đàn ông như thế chứ.
Chung Văn Thanh cũng cảm thấy quá đáng: “Không sống nổi nữa thì ly hôn , mắc gì đ.á.n.h , còn đ.á.n.h nhập viện, nhà họ Lạc lúc mặt.”
Nói xong, bà Chu Loan Thành, hiếm hoi nghỉ ngơi ở nhà: “Loan Thành, cho con , con cô , bất kể là xuất phát từ tình cảm gì, con cũng cô .”
Chu Loan Thành im lặng một lát, : “Mẹ, con nặng nhẹ mà.”
Chung Văn Thanh yên tâm, chỉ cần con trai thứ thì nhất định là thể , bà mới dám thở dài: “Tiểu Nhiễm cũng là khổ, hồi đó gia đình cứ ép cô gả cho Cảnh Ái Quốc, ai mà , Cảnh Ái Quốc cái tính khí . Hồi nhỏ cũng là một đứa trẻ khá hiền lành mà, động thủ đ.á.n.h chứ.”
Chu Hồng Vân nghĩ như : “Đôi vợ chồng sống chung mà đ.á.n.h , thật sự thể ai đúng ai sai, chẳng thanh quan khó xử chuyện nhà, chị dâu, chị đừng mà thông cảm lung tung.”
Thịnh An Ninh cũng cảm thấy đúng là như , nhà khác thì , nhưng ở chỗ Cảnh Ái Quốc và Lạc An Nhiễm, chắc chắn là như thế.
...
Trong bệnh viện, Lạc An Nhiễm đầu quấn băng gạc, khóe miệng cũng rách, càng vô vết bầm tím, tất cả đều là do Cảnh Ái Quốc đ.ấ.m đá để .
Ly hôn là do cô đề nghị, mặc dù kết quả kiểm tra cho thấy hai đều vấn đề gì, nhưng Vương Tố Vân cứ cho rằng chắc chắn là của cô , vấn đề gì mà vẫn mang, đó của cô thì là của ai? Ai cô lén lút ăn t.h.u.ố.c tránh t.h.a.i .
Cho nên mỗi ngày cô đều sắc mặt , còn động một tí là lạnh lùng châm chọc.
Đặc biệt là gần đây tin tức Chu Loan Thành dẫn đối tượng về nhà truyền khắp đại viện, càng khiến Vương Tố Vân những lời khó , động một tí là: “Cô , đừng mơ giữa ban ngày nữa, Chu Loan Thành chắc chắn sẽ cần cô , bỏ mặc đại cô nương cần, cần cô ?”
“Có còn tưởng là món ngon vật lạ, đàn ông đều vây quanh cô , kết quả thì ? Người mặt là thể tìm đại cô nương ngay.”
“Chu Loan Thành trai, công tác , tiền đồ sáng lạn, gia thế càng cần , dựa cái gì mà cần một đôi giày rách nát như cô.”
Trong những lời lạnh lùng châm chọc đó luôn tên Chu Loan Thành, Lạc An Nhiễm thật sự chịu nổi nữa, liền chủ động đề nghị ly hôn.
Cảnh Ái Quốc đương nhiên chịu ly hôn, lúc đầu còn dỗ dành Lạc An Nhiễm, thì dọn ngoài ở, cũng tuyệt đối đề cập tới Chu Loan Thành, hai bọn cứ sống , con cũng chẳng .
Lạc An Nhiễm như ăn quả cân, quyết tâm sắt đá, chính là ly hôn, bất kể ai khuyên cũng .
Cảnh Ái Quốc cầu xin Lạc An Nhiễm như cháu trai, thấy cô căn bản chịu nhả , chính là ly hôn, cũng nổi giận, chất vấn cô vẫn còn quan tâm đến Chu Loan Thành .
Lạc An Nhiễm cũng từ chối, gật đầu thừa nhận: “, chính là quan tâm đến Chu Loan Thành, một ngày cũng sống tiếp với , thấy liền cảm thấy ghê tởm.”
Cảnh Ái Quốc ngẫm Lạc An Nhiễm suốt ngày cứ như cá c.h.ế.t, nhúc nhích, đàn ông nào chịu câu , trực tiếp vung nắm đ.ấ.m đ.á.n.h Lạc An Nhiễm một trận.
Chẳng ngờ đ.á.n.h nhập viện, lúc bắt đầu hối hận, giường bệnh, đầy vẻ áy náy Lạc An Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, là sai , hôm đó điên , nhất định đ.á.n.h cô, cô cứ về với , chúng ly hôn, sống ?”
Lạc An Nhiễm lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Cảnh Ái Quốc, nhịn nổi nữa, ly hôn với , sớm muộn gì cũng c.h.ế.t ở nhà họ Cảnh, chỉ ly hôn với , mới thể sống sót.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-330.html.]
Cảnh Ái Quốc siết c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m: “ là súc sinh, nên động thủ, với cũng chuyện xong , chúng dọn ngoài ở, cách xa đại viện, những chuyện , chắc chắn cũng sẽ đ.á.n.h cô.”
“Cho dù trong lòng cô Chu Loan Thành cũng , chỉ cần cô ly hôn, đều bất kể.”
Lạc An Nhiễm : “Anh cần nữa, nhất định sẽ ly hôn, cho dù là lý, dù cho gọi Hội Phụ nữ đến, cũng sẽ ly hôn.”
Cảnh Ái Quốc dáng vẻ Lạc An Nhiễm lọt tai lời nào, một chút ít biện pháp cũng .
Ly hôn, chắc chắn sẽ ly hôn, dù trong lòng thật sự thích Lạc An Nhiễm, chính là vì quá thích, cho nên sợ hãi mất .
Khi Chu Loan Thành xuất hiện, nhịn so sánh, bản chỗ nào cũng bằng , sẽ tự ti. Bởi vì tự ti, nhịn với Lạc An Nhiễm những lời châm chọc lạnh lùng đó.
Chính là ly hôn, c.h.ế.t cũng sẽ , thấy Lạc An Nhiễm một chút ít ý tứ đổi chủ ý cũng , Cảnh Ái Quốc một hồi: “Mặc kệ cô ầm ĩ thế nào, cũng sẽ ly hôn, cô hiện tại thấy , , chờ cô tĩnh táo , sẽ đến đón cô về nhà.”
Nói xong xoay ngoài, một bụng lửa giận, nghĩ tìm phát tiết một chút.
Ở đại viện xa, một con hẻm, vài nhà Tứ Hợp Viện, vẻ đàng hoàng, bên trong một chuyện buôn bán xác thịt.
Bất quá đặt một cái tên , gọi là Hội Hỗ Trợ Đọc Sách.
Lần Cảnh Ái Quốc qua một , vô cùng quen đường quen lối chạy thẳng tới.
Lạc An Nhiễm ở bệnh viện nửa ngày, chờ xác định vấn đề lớn, bệnh viện thể xuất viện thì, chính cô tự thu dọn đồ đạc thủ tục xuất viện.
Cầm giấy tờ khám bệnh miễn phí của nhân viên đến quầy thu phí thanh toán.
Chẳng ngờ gặp Mộ Tiểu Vãn, một cầm hóa đơn đến nộp tiền, Mộ Tiểu Vãn dáng cao ráo, trẻ trung xinh , trong lòng cô hết sức cay đắng.
Cũng vô cùng cam lòng, cô và Chu Loan Thành từ nhỏ quen , coi như là lớn lên cùng Chu Loan Thành, hai mười sáu, mười bảy tuổi tình cảm mập mờ, mãi cho đến khi Chu Loan Thành lính, mới xác định quan hệ yêu đương.
Sau dựa thư tín liên lạc, chờ Chu Loan Thành thăm nhà trở về, hai còn đính hôn , lúc đó Chu Loan Thành cô , cũng là ánh mắt đầy dịu dàng.
Ai ngờ, Chu Loan Thành đột nhiên gặp ngoài ý , cô cũng khổ sở chờ ba năm, cứ như âm thầm sai sót mà bỏ lỡ .
Lạc An Nhiễm ngẫm , đại viện khác chiếu phim, Chu Loan Thành chở cô và Chu Triều Dương phim, Chu Triều Dương ở phía , cô ở phía .
Ráng chiều giăng đầy trời, gió cũng dịu dàng đến thế.
Còn ngẫm hiện tại, bên cạnh còn cô gái khác, trẻ trung xinh , cũng sẽ dịu dàng với cô ?
Càng nghĩ càng cam lòng, như ma xui quỷ khiến mà về phía Mộ Tiểu Vãn.
Mộ Tiểu Vãn đến bệnh viện tháo nẹp cánh tay, vốn dĩ chỉ là rạn xương nhẹ, dùng băng gạc treo lên là , nộp tiền xong xoay hai bước, một phụ nữ chặn đường .
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Khá kỳ quái đ.á.n.h giá đối phương liếc mắt một cái, mặt mày tiều tụy, mặt còn vết thương, trong lòng đề phòng cô : “Cô gì mà chặn ?”