Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 314: Những người trông giống Thịnh An Ninh đều đáng ghét

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:32:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh càng thèm để Thịnh Hồng Anh mắt. Trước mang thai, sợ những xô đẩy, vấp ngã, xảy ngoài ý . Bây giờ đứa nhỏ sinh , xử lý một Thịnh Hồng Anh thành vấn đề.

 

Hơn nữa, Trình Minh Nguyệt ở lưng bày mưu tính kế, chỉ với cái vẻ thông minh của Thịnh Hồng Anh, cô cũng chẳng nên trò trống gì, chừng còn thể tự tìm đường c.h.ế.t.

 

, trực tiếp phớt lờ Thịnh Hồng Anh, ôm An An dạo ở quảng trường nhỏ phía .

 

Mặt trời lặn về tây, cái nóng mùa hè tan , quảng trường nhỏ vẫn ít đang hóng mát trò chuyện, phần lớn là những phụ nữ nội trợ công việc.

 

Vừa thấy Thịnh An Ninh tới, Vương Đạt đang trò chuyện với khác liền "a" lên một tiếng, rộ lên như một đóa hoa, dậy đón: "An Ninh, ôm đứa nhỏ đây dạo ? Bình thường thấy cô."

 

Thịnh An Ninh : " , bình thường bận quá, đều là chồng dẫn đứa nhỏ ngoài."

 

Vương Đạt ôm đứa nhỏ, sợ Thịnh An Ninh chê, tay xoa xoa vạt áo bỏ xuống, đùa An An: "Nhìn tiểu cô nương xem, lớn lên thật , thấy giống , đúng là một mỹ nhân trời sinh."

 

Thịnh An Ninh , thể là ghét Vương Đạt, nhưng cũng thích lắm, dù quan hệ vẫn còn xa lạ. cũng thể hiểu cách đối nhân xử thế của Vương Đạt, nào ai mà nghĩ cho bản chứ?

 

Vương Đạt đùa An An xong, với Thịnh An Ninh: "Cô xem cô cũng , bỏ mặc đứa con gái như cô nhận, bây giờ gặp báo ứng ? Cha dượng cô ly hôn với bà . Người đến, chỉ gửi tới một phong thơ."

 

Chuyện Thịnh An Ninh nhưng thật , bất quá Trình Minh Nguyệt cũng đáng đời, nhưng tiện cùng Vương Đạt chê bai Trình Minh Nguyệt mặt .

 

Cũng may Vương Đạt điều, xong chuyện liền đổi sang chủ đề khác: "Cậu cô gần đây tỉnh thành thăm Ông ngoại cô. Cô gửi gì cho Ông ngoại ? Ông ngoại cô năm đó sinh hai cô con gái, ai, còn một mất tích từ những năm , cũng thật đáng thương."

 

Chuyện Thịnh An Ninh nhưng thật , trong ký ức nguyên chủ cũng .

 

Bây giờ xong cũng chút tò mò: "Sao ?"

 

Vương Đạt xua tay: "Cô chắc chắn , lúc dì cô mất tích, cô còn đời."

 

Thịnh An Ninh thấy Vương Đạt nhiều lời, suy nghĩ một chút: " sẽ mua một ít vải vóc nhờ mang về cho Ông ngoại."

 

Mặc dù Trình Minh Nguyệt , nhưng Trình lão gia t.ử vẫn , ít nhất thì tình yêu thương ông dành cho cô cháu gái là từ tận đáy lòng.

 

Nghĩ đến đây, Thịnh An Ninh nghĩ tới một vấn đề, lúc Trình Minh Nguyệt và bọn họ tại gả cho Chu Thời Huân, chẳng lẽ chỉ vì hai ngàn tệ thôi ?

 

Vương Đạt Thịnh An Ninh nguyện ý gọi Trình Minh Trung là , mày mắt đều nở hoa: "Được, một hồi về sẽ ngay. Nếu cô gì cần giúp đỡ, cứ đến hậu viện tìm . Tuy Mợ tài cán gì, nhưng việc kim chỉ vẫn tệ."

 

Thịnh An Ninh cảm ơn xong, trò chuyện thêm hai câu với Vương Đạt, mới ôm đứa nhỏ trở về.

 

Vương Đạt chút hư vinh về đám trò chuyện: "Cô cháu ngoại gái của nhà Minh Trung đây, thật sự gì để chê, còn là sinh viên đại học, chút kiêu ngạo nào."

 

Vừa , mặt bà tràn đầy ý , cứ như sợ khác thấy .

 

Lập tức bắt đầu ca tụng, bất kể khác là thật lòng giả dối, Vương Đạt đều vui vẻ chấp nhận.

 

...

 

Thịnh An Ninh bận rộn với kỳ thi cuối kỳ, lúc đang sách trong giờ tự học, thấy Trần Phương Phi ôm sách vở lén lút rời , cứ như trộm .

 

cũng để trong lòng, nhưng Mộ Tiểu Vãn bên cạnh nhếch miệng khinh miệt: "Cô Trần Phương Phi ?"

 

Thịnh An Ninh lắc đầu: "Không ."

 

Mộ Tiểu Vãn ghé sát , nhỏ: "Bên Học viện Quang Hoa mời giáo viên ngoại tịch, chuyên bồi dưỡng cho những bạn học kém tiếng Anh, cô qua đó học ké ."

 

Thịnh An Ninh chút kinh ngạc: “Sao , cảm giác mỗi ngày đều giống , rời khỏi trường từ sớm .”

 

Chủ yếu cũng thấy Mộ Tiểu Vãn trò chuyện với ai khác ngoài cô .

 

Cô gái tính cách còn khá đặc biệt, trong mắt những quen , thì xảo quyệt lãnh ngạo, thế nhưng khi quen , thể phát hiện kỳ thật cô đơn thuần, thậm chí còn chút trẻ con.

 

Thích và thích, một chút ít cũng ngụy trang, biểu hiện thẳng thắn mặt.

 

Mộ Tiểu Vãn thần bí: “ tự nhiên kênh riêng, thật sự tranh suất ?”

 

Thịnh An Ninh lắc đầu: “Cậu cảm thấy hứng thú như , nghĩ thử xem ?”

 

Mộ Tiểu Vãn thở dài: “Thứ nhất, năng lực , tiếng Anh hiểu, thứ hai, vẫn cảm thấy Kinh thị .”

 

Thịnh An Ninh nhún vai: “Không , nghĩ giống , vẫn cảm thấy Kinh thị chúng . Còn nữa, còn thích, tại thi?”

 

Mộ Tiểu Vãn chớp chớp mắt: “Bởi vì cảm thấy lợi hại, nếu du học nước ngoài trở về sẽ càng lợi hại hơn, bất quá con cái, thôi bỏ .”

 

Hai nhỏ thảo luận nhiều chuyện của trường học.

 

Thịnh An Ninh mới phát hiện, cô đúng là sống trong thế giới của , căn bản những sự tình xảy trong lớp và trường học.

 

Ví dụ như các thầy cô giáo trong trường để cho những bạn học nền tảng kém vất vả khi lên lớp, mỗi thầy cô đều miễn phí kèm vài học sinh, thức đêm để bổ túc cho .

 

Còn nữa, trường học còn vài giáo viên ngoại ngữ, trong đó một tên là Elizabeth, mỗi ngày đều đến một góc sân trường, miễn phí mở lớp luyện ở câu lạc bộ tiếng Anh cho .

 

Còn chuyện trong lớp ai và ai tìm đối tượng.

 

Những chuyện Mộ Tiểu Vãn đều .

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Thịnh An Ninh cảm thấy kinh ngạc thôi: “Cậu ? Cậu đây quả thực là chuyên hóng chuyện.”

 

Mộ Tiểu Vãn cong mắt : “Còn về nữa cơ, là cô gái xinh nhất khoa chúng , đáng tiếc là kết hôn , bất quá thể từ nông thôn gả đến Kinh thị, đàn ông chắc chắn già , lẽ còn đối xử với , nếu thì thời gian , đến lớp học đều đỏ cả mắt.”

 

Thịnh An Ninh chấn động Mộ Tiểu Vãn, những thế mà lưng Chu Thời Huân già ?

 

Đây là điều cô nhất định thể nhịn !

 

Lầm bầm một câu nhỏ giọng: “Người đàn ông của mới , , thể ăn cơm ? Người đàn ông của lợi hại hơn tất cả những nam bạn học cộng .”

 

Mộ Tiểu Vãn ha ha : “ nghĩ ánh mắt cũng sẽ kém như , cứ coi như một chuyện vui thôi.”

 

Thịnh An Ninh nghiêm túc lắc đầu: “Không ! Sau nếu để thấy, nhất định sẽ xử lý bọn .”

 

Mà một bên khác, Trần Phương Phi nhận thư nhà, bảo cô nghỉ hè về nhà, cặp vợ chồng Hoa kiều ở nước ngoài cũng chuẩn về nước, bảo cô về gặp mặt một chút, cũng để tăng thêm kiến thức.

 

Trần Phương Phi nghiêm túc xong thư nhà, thấy cặp vợ chồng Hoa kiều thật sự đến, vẫn chút kích động, chỉ là nghĩ đến Thịnh An Ninh và phụ nữ trông giống như , nhíu mày.

 

thích Thịnh An Ninh, tự nhiên cũng thích nào trông giống Thịnh An Ninh!

 

--------------------

 

Chương 315 Tin

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-314-nhung-nguoi-trong-giong-thinh-an-ninh-deu-dang-ghet.html.]

 

Kỳ nghỉ hè đến nhanh.

 

Sau khi thi xong, Thịnh An Ninh chuẩn thu dọn đồ đạc về nhà. Hơn phân nửa bạn học trong lớp đều chuẩn về nhà, vì đường về nhà xa xôi, tốn thời gian, còn tốn nhiều tiền.

 

Cho nên các bạn học ở xa cơ bản đều ở , thể mỗi ngày sách ở thư viện trường, còn thể tiết kiệm tiền lộ phí, là một công đôi việc.

 

bội phục thời , cái tinh thần tự giác học tập, nỗ lực học tập đó, cứ như thể hận thể biến thành miếng bọt biển, ném đại dương tri thức, hấp thu kiến thức đến cùng.

 

Điều khiến tự giác mà cả nguy cơ, cũng nắm c.h.ặ.t thời gian cố gắng học tập, thể ôm tâm lý cầu may!

 

Mộ Tiểu Vãn thấy Thịnh An Ninh xong giáo viên những bạn học nào về nhà, sẽ ở trường tiếp tục học tập, sắc mặt liền trở nên kỳ quái, cô chạm cánh tay : “Cậu thế?”

 

hồn, vội vàng lắc đầu: “Không , chính là nghĩ một chút chuyện. Đi thôi, thu dọn xong về nhà.”

 

Mộ Tiểu Vãn nghĩ một chút, như là đưa một quyết định trọng yếu: “Cậu thời gian ? Cùng một chuyến nhà , nghỉ hè cũng thể đến nhà tìm .”

 

vốn , thấy Mộ Tiểu Vãn như là đưa một quyết định trọng đại mới mời đến nhà cô , nếu , rõ ràng là phụ một tấm lòng của cô .

 

gật đầu: “Được.”

 

Hai cùng đạp xe Đông Thành. xung quanh một mảnh nhà trệt, ngõ hẻm chật hẹp, vẫn còn đỗi giản dị.

 

Sau nơi sẽ cao ốc mọc lên, tấc đất tấc vàng.

 

Chờ Mộ Tiểu Vãn dẫn rẽ ngõ hẻm, liền càng kinh ngạc hơn: “Nhà ở tại nơi ?”

 

Mộ Tiểu Vãn gật đầu: “ , nhưng nhà là khu tập thể, chính là hai gian phòng trong đó.”

 

cảm thấy điều cũng giỏi, hai gian phòng giá trị liên thành. đột nhiên tích tiền mua sân, hộ dỡ nhà, Bao Tô Bà cũng thơm.

 

Khu tập thể Mộ Tiểu Vãn ở, bên trong dự đoán hơn mười hộ gia đình, mà cô vẫn ở ngay chính giữa, hai gian phòng nam hướng bắc.

 

Mỗi một gian diện tích đều lớn, hẳn là ba mươi thước vuông. Gia cụ trong phòng tất cả đều là gỗ hoàng hoa lê điêu khắc mà thành, cổ kính trang nhã.

 

Chỉ là thể bảo tồn hảo như , thì khiến bất ngờ.

 

một vòng, ngờ Mộ Tiểu Vãn vẫn là một tiểu phú bà ẩn hình. sờ sờ ghế thái sư gỗ hoàng hoa lê: “Chỉ một ở?”

 

nhớ đó Mộ Tiểu Vãn qua nhà.

 

Mộ Tiểu Vãn qua xuống, cô quan tâm gật đầu: “Ừm, chỉ một ở, bọn đều đ.á.n.h chủ ý căn phòng của .”

 

đoán Mộ Tiểu Vãn hẳn là những thích nhà cô . sờ sờ tay vịn ghế thái sư: “Vậy còn đem những thứ đều bày ở ngoài sáng? Cũng sợ thấy mà thèm thuồng, những thứ hẳn là đồ cổ , khẳng định đáng tiền.”

 

Mộ Tiểu Vãn rộ lên: “Không nghĩ tới còn hiểu cái , bất quá sai , những thứ đều là giả, tự pha sơn dầu quét , đủ để giả thật.”

 

chấn kinh, nghĩ tới Mộ Tiểu Vãn còn cái thủ nghệ ? xuống kỹ lưỡng một chút, đột nhiên cảm thấy cái bộ dáng tinh ranh của Mộ Tiểu Vãn, xứng đôi với trai .

 

Chính là cái trai lương tâm , từ khi phía nam, ngay cả một phong thư báo bình an cũng từng gửi về.

 

Trong lòng lầm bầm một chút, vẫn là giúp trai tìm một mối nhân duyên: “Cậu thích ?”

 

Mộ Tiểu Vãn mờ mịt lắc đầu: “Không , bận rộn thu thập những khi dễ Mộ gia chúng , nào rảnh rỗi cân nhắc đời sống tình cảm của .”

 

vui vẻ, chỉ cần thích là . trực tiếp mở miệng: “ một trai, trông cũng , tính cách cũng , là để giới thiệu cho một chút?”

 

Mộ Tiểu Vãn kinh ngạc đến trợn tròn mắt, vội vàng lắc đầu: "Không , hiện tại định cân nhắc chuyện . với cô thế , lúc giành suất thi đại học, đó một lòng học y, chính là vì báo thù. Cha đều hại c.h.ế.t, cho nên cũng thể để những kẻ hại c.h.ế.t họ, đau khổ sống sót ."

 

Lúc chuyện, cả đều sung mãn sự hung hăng.

 

Khiến Thịnh An Ninh cũng chút giật , khỏi thẳng dậy. Cô gái học y chẳng lẽ là vì g.i.ế.c ?

 

Vội vàng an ủi: "Cha cô chắc chắn càng hy vọng cô sống . Cô cũng nên suy nghĩ lung tung, cho dù báo thù, cũng chú trọng sách lược. Chúng cũng thể việc ngốc khiến đau lòng, kẻ thù hả hê ."

 

Mộ Tiểu Vãn đầu Thịnh An Ninh: "Cô là thứ hai dạy báo thù phương pháp. Những khác đều cảm thấy mỗi ngày hồ đồ loạn."

 

Làm thể hồ đồ loạn , cô tận mắt thấy thắt cổ c.h.ế.t ngay mắt, đôi mắt đó tràn đầy tuyệt vọng.

 

Thịnh An Ninh cảm thấy một cô gái như Mộ Tiểu Vãn, nên luôn luôn sống ánh nắng, trong lòng giấu bất luận cái gì u ám mới đúng.

 

Chỉ là rốt cuộc cô trải qua những gì, cho nên cũng thể những lời an ủi đau ngứa.

 

Trò chuyện với Mộ Tiểu Vãn một hồi, Thịnh An Ninh vội vàng về nhà, nhà chắc chắn đang đợi cô trở về ăn cơm trưa.

 

Lúc , Thịnh An Ninh phát hiện, hàng xóm giống như thấy Mộ Tiểu Vãn đều chút sợ hãi, vốn đang , giọng lập tức nhỏ xuống.

 

Thậm chí còn vội vàng bế đứa nhỏ đang chơi ở một bên lên.

 

Giống như là Mộ Tiểu Vãn là một tiểu ôn thần, ngang qua sẽ lây nhiễm virus cho bọn họ.

 

Trong lòng tò mò, chút đau lòng cô gái , một vượt qua ?

 

Mộ Tiểu Vãn giống như việc gì, híp mắt đưa Thịnh An Ninh đến cửa ngõ, còn chỉ cửa lớn phía : "Rất dễ nhận , Cát Tường Hồ Đồng mười tám hào, nếu cô sự tình thể đến tìm ."

 

Thịnh An Ninh cũng sẽ chuyện gì tìm Mộ Tiểu Vãn, gật đầu, đạp xe rời .

 

Về đến nhà, một nhà quả nhiên đang đợi cô ăn cơm trưa.

 

Khiến Thịnh An Ninh chút ngoài ý , Chu Loan Thành cũng ở đây, mặc một bộ cảnh phục trắng tinh, ngược khiến cả càng thêm ôn nhuận như ngọc.

 

Chu Nam Quang thấy Thịnh An Ninh cửa, đặt báo xuống gọi ăn cơm.

 

Chung Văn Thanh cũng híp mắt vẫy tay với Thịnh An Ninh: "Hôm nay món thịt hấp bột gạo con thích, còn viên t.h.u.ố.c thịt, bên trong cho củ năng."

 

Thịnh An Ninh chút giật : "Hôm nay là cái gì ngày, nhiều đồ ăn ngon như ?"

 

Chung Văn Thanh giữ bí mật: "Ăn cơm , đợi ăn xong cơm cho con ."

 

Chu Nam Quang cũng ha hả : ", ăn cơm , một hồi ăn xong cơm, chúng xuống từ từ ."

 

【Tác giả lời

 

Vội vàng cập nhật quá đau khổ, nếu tồn cảo sẽ mập ba mươi cân! Hẹn gặp ngày mai

 

--------------------

 

 

Loading...