Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 304: Hóa ra người cần tìm đang ở đây
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:32:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh lập tức về phía Chu Loan Thành, bởi vì cũng khá tò mò.
Chu Triều Dương vẫn còn ngơ ngác: "Nhị Ca tối nào cũng ngoài ?"
Chu Loan Thành gật đầu: "Ừm, ngoài tìm một , đến bây giờ vẫn tìm thấy."
Chu Nam Quang truy vấn một câu: "Người nào? Có cần giúp đỡ ? Bố thể bảo Bác Cung giúp con tìm."
Chu Loan Thành lắc đầu: "Không cần, chắc là sắp tìm thấy ."
Thịnh An Ninh tò mò tìm nào, nhưng ngượng ngùng tiện hỏi. Chu Triều Dương thì khách sáo như : "Tìm nào thế? Em thể giúp mà, em cũng quen ít bạn bè đấy."
Chu Loan Thành Chu Triều Dương: "Em , chỉ phá rối thôi. Không , là giúp một ông lão tìm hậu nhân của ông , chắc là sắp ."
Chu Nam Quang cũng hỏi thêm nữa. Chu Triều Dương xong cũng mất hứng, ăn xong cơm liền cùng Thịnh An Ninh lên lầu trêu chọc bọn nhỏ.
Bọn nhỏ hơn hai tháng tuổi, thú vị đến thế, cũng tương tác với khác, chìm đắm trong thế giới nhỏ của riêng .
Dù là như , Chu Triều Dương vẫn thể cầm khăn tay đung đưa nửa ngày mặt ba đứa nhỏ, gọi tên đứa , gọi tên đứa .
Chu Hồng Vân ở một bên dở dở : "Đứa nhỏ đợi qua trăm ngày mới thú vị, giờ vẫn còn ngốc nghếch chỉ ăn ngủ, ngủ ăn. Đợi qua ba tháng, lập tức sẽ vui hơn nhiều."
Chu Triều Dương vẫn cảm thấy vui, còn c.ắ.n bàn chân nhỏ mũm mĩm của đứa bé.
Thịnh An Ninh ở một bên , dáng vẻ của ba đứa nhỏ, chút xuất thần. Khi bọn nhỏ đầy trăm ngày, Chu Thời Huân hẳn là trở về .
Chung Văn Thanh lên lầu, bảo Chu Hồng Vân xuống nghỉ ngơi một hồi, bà đến trông bọn nhỏ.
Đợi Chu Hồng Vân xuống lầu, Chung Văn Thanh thương lượng với Thịnh An Ninh: "Vào tháng năm, ba bảo bối nhỏ của chúng sẽ đầy trăm ngày. Mẹ nghĩ sẽ mời khách nữa, đến lúc đó một nhà chúng ăn một bữa cơm, đó tìm sư phụ ở tiệm chụp ảnh đến chụp vài tấm ảnh."
Bà nghĩ Chu Thời Huân ở đây, nhất định chụp nhiều ảnh cho bọn nhỏ, để khi trở về, thể dáng vẻ của con qua từng giai đoạn.
Thịnh An Ninh hiểu ý Chung Văn Thanh, gật đầu: "Vâng, đến lúc đó ấm áp , cũng thể chụp ảnh ở trong sân."
Chung Văn Thanh cảm thấy chụp ảnh ở cũng như , dù là ảnh đen trắng, cảnh gì cũng thể hiện .
Nói xong chuyện chụp ảnh trăm ngày cho bọn nhỏ, Chung Văn Thanh cùng Thịnh An Ninh và Chu Triều Dương chuyện một việc khác: "Cô Hồng Vân ở nhà chúng cũng hơn hai tháng , và bố con thương lượng, mỗi tháng sẽ đưa năm mươi đồng, dù trông con cũng vất vả."
Thịnh An Ninh ý kiến, bởi vì năm mươi đồng thật sự ít, tiền lương của Chu Thời Huân một tháng cũng mới hơn năm mươi đồng, mà Chu Triều Dương một tháng chỉ ba mươi hai đồng năm hào.
Chu Triều Dương cũng bày tỏ đồng ý: "Mẹ, tiền lương của con cũng thể lấy ."
Chung Văn Thanh : "Trong nhà còn đến mức thiếu chút tiền đó của con."
Tuy thiếu tiền, nhưng cũng dư dả.
Thịnh An Ninh rõ, tiền lương của Chu Nam Quang và Chung Văn Thanh cao một chút, nhưng lo liệu ăn uống cho cả nhà, hơn nữa những thứ mua cho bọn họ từ đến nay đều là nhất.
Ngay cả tiền lương của ông nội Chu Song Lộc cũng lấy để phụ giúp gia đình. Nhìn cuộc sống mỗi ngày đều tệ, nhưng nếu đến việc lấy tiền tiết kiệm, thì thật sự . nên nghĩ cách tranh thủ kiếm tiền .
Nghĩ , với Chung Văn Thanh: "Mẹ, tiền lương của Cô Hồng Vân cứ để con lo, con tiền ở đây."
Chung Văn Thanh thể đồng ý: "Tiền của con cứ để dành mà tiêu, đó học nghiêm túc là . Chuyện trong nhà con cần bận tâm, chúng tiền, chỉ là với các con một tiếng thôi."
Chu Hồng Vân sẽ trả năm mươi đồng tiền lương một tháng, gì cũng chịu, còn cãi lý với Chung Văn Thanh: "Chị dâu, nếu chị đưa tiền cho em thì khách sáo quá . Bây giờ em cũng việc gì, bọn nhỏ đều kết hôn lập gia đình cả , em ở nhà chỉ là dư thừa thôi. Chị cũng quan hệ giữa em và con dâu em mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-304-hoa-ra-nguoi-can-tim-dang-o-day.html.]
ở nhà thì ngày nào cũng giận dỗi, ở chỗ các chị ngày nào tâm trạng cũng , hơn nữa ở nhà các chị còn ăn ngon nữa chứ, chị xem gần đây đều béo lên .
Nói , hồi đó lúc chúng mới kết hôn, cuộc sống nghèo khổ bao, nhưng chính chị và cả cho chúng hai bộ chăn đệm, còn nồi niêu xoong chảo mới dựng lên một gia đình. Sau mỗi kịp ăn cơm, đều dẫn theo đứa nhỏ tìm chị, một chén mì một chén gạo, chị từng tiếc bao giờ, đây đều là ân tình.
Cho nên chị xem, mà nhận tiền , còn là nữa ?
Chung Văn Thanh cảm thấy chuyện nào chuyện đó: "Đó đều là chuyện quá khứ , bây giờ em vất vả như , chính là em nhận tiền, nếu em nhận tiền, trong lòng chúng cũng an tâm."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Hồng Vân c.h.ế.t sống đồng ý: "Nếu chị như , ngày mai liền trở về, chị dâu, tuy rằng chữ, nhưng tri ân báo đáp."
Vừa còn tức giận: "Các chị như , chính là coi là ngoài, thật sự tức giận."
Chung Văn Thanh thấy Chu Hồng Vân thật sự nổi giận, vội vàng an ủi: "Được , em đừng giận, chắc chắn coi em là ngoài, hơn nữa giao đứa nhỏ cho em, chúng đều yên tâm. Hai tháng nếu em ở đây, chúng sợ là bận đến cơm cũng kịp ăn."
Chu Triều Dương len lén thầm với Thịnh An Ninh: "Mẹ chính là tiếng, đáng thương, ăn đủ no, nhà thích nào đến xin chút gạo mì, bà đều cho."
Thịnh An Ninh cảm thấy nếu đổi là , . ít nhiều là một chút ích kỷ, trong điều kiện đảm bảo bản thể sống , sẽ tùy tình hình mà giúp đỡ khác.
tuyệt đối như Chung Văn Thanh, ngay cả việc nhà ấm no còn thành vấn đề, mà vẫn cứu tế khác.
Chu Loan Thành buổi tối cửa, chỉ là cửa muộn, là nửa đêm.
Trên đường còn đường nào, chỉ khi đến gần chợ ma, mới thể gặp vài đường.
Chu Loan Thành thời gian một chút, tiến chợ ma. Trong khu chợ hẹp dài, hết sức yên lặng, cho dù đang trả giá cũng yên tĩnh.
Chỉ khi ở cuối chợ, nơi mới náo nhiệt lên, từng tốp ba tốp hai vây quanh cùng một chỗ.
Giữa mùa xuân, còn ít xách theo l.ồ.ng đan bằng cỏ, đấu dế.
Chu Loan Thành nhúc nhích sắc mặt tiếp cận, liền thấy mấy đầu đối đầu, trừng mắt một cái chậu sành, cầm đèn pin cẩn thận chiếu sáng.
Còn hô: "Cắn c.h.ế.t nó, Hồng tướng quân, c.ắ.n c.h.ế.t cái thứ xí ."
Chủ nhân của cái thứ xí lập tức vui, mở miệng giọng trong trẻo: "Ai ? Các mới , cả nhà các đều , nếu chơi nổi, thì mau móc tiền ."
Chu Loan Thành còn kịp tới, nhanh hơn một bước, đưa tay kéo chủ nhân của cái thứ xí : "Cái thứ , cuối cùng cũng để tóm cô."
Chu Loan Thành kinh ngạc, ngờ gặp Thịnh Thừa An!
Thịnh Thừa An bởi vì hai ngày nay tìm , ngủ cũng ngon, hiện tại vô cùng bực bội, lực kéo cũng tương đối lớn, thoáng cái liền kéo một cô gái gầy gò đến mặt: "Tên gì? Còn chạy?"
Ngũ quan cô gái trong ánh sáng lờ mờ rõ ràng lắm, nhưng đôi mắt sáng đến kinh , sợ hãi trừng Thịnh Thừa An: "Anh buông tay, nếu buông tay, sẽ hô là giở trò lưu manh."
Thịnh Thừa An lạnh: "Cô cứ việc hô ? xem lá gan cô lớn đến mức nào, còn dám đến đây."
Vừa kéo cô gái chuẩn xoay ngoài, ngờ đối phương đột nhiên uốn gối đá tới, tốc độ nhanh hiểm!
【Tác giả lời 】
Bị cảm nên chỉ hai chương, hẹn gặp ngày mai nhé.
--------------------