Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 303: Người khổ tâm nhất

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:32:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh cảm thấy bây giờ càng ngày càng bát quái, chủ yếu là do rảnh rỗi!

 

Khóa học dễ dàng hơn nghĩ, dám nghĩ đến Chu Thời Huân, nghĩ một chút thôi cũng thấy đau lòng, cho nên dùng thời gian quá mức đó để bát quái.

 

Điều duy nhất khiến đau đầu là những bạn học khác trong lớp đều , sự khao khát kiến thức mà mỗi thể hiện, cùng với việc cứ chút thời gian là cầm sách vở học tập, khiến Thịnh An Ninh vô cùng kính phục.

 

Chỉ Trần Phương Phi, cứ động một tý là dùng ánh mắt nghi ngờ , hoặc là cứ quấn lấy hỏi đông hỏi tây.

 

Chủ yếu là khi so sánh một vòng, Trần Phương Phi vẫn cảm giác ưu việt, cô gái của thành phố lớn, bố đều là tri thức, cho dù những năm đó, cô cũng chịu khổ.

 

Hơn nữa là đứa nhỏ nhất trong nhà, cũng từng xuống nông thôn, đến tuổi cũng gia đình ép lấy chồng.

 

Trong xương cốt tự giác mang theo một loại cảm giác ưu việt, duy nhất chỉ Thịnh An Ninh là khiến cô thể đoán , liệu điều kiện hơn ?

 

Hơn nữa, cảm giác quen thuộc mà Thịnh An Ninh mang cũng khiến cô càng thêm tò mò.

 

Cho nên cô luôn động một tý là xáp gần lôi kéo quen với Thịnh An Ninh.

 

Thấy tan học, Thịnh An Ninh đang dọn dẹp cặp sách , Trần Phương Phi vội vàng đuổi theo: “An Ninh Đồng Học, về nhà ? Giáo viên chúng thành lập tổ hỗ trợ, hứng thú , chúng cùng một nhóm nhé.”

 

Bởi vì nền tảng của mỗi học sinh giống với , cho nên giáo viên đề xuất việc giúp đỡ lẫn trong giảng dạy và cuộc sống, cố gắng để bất kỳ bạn học nào tụt phía .

 

Thịnh An Ninh một chút ít hứng thú nào với chuyện , tâm trạng và thời gian giúp đỡ những bạn học , cũng nổi bật gì, chỉ yên nghiệp, từ chối Trần Phương Phi thẳng thừng: “ thời gian, đứa nhỏ nhà còn bé, trở về chúng.”

 

Trần Phương Phi “a” một tiếng, vô cùng kinh ngạc Thịnh An Ninh, giống như tia X-quang, quét qua quét một phen: “Thật , trông giống sinh con đấy, , cứ việc của .”

 

Thịnh An Ninh trở về đứa nhỏ, cô cũng thể còn ngăn cản để, chỉ là càng tò mò về nhà chồng của Thịnh An Ninh hơn.

 

...

 

Chu Triều Dương vẫn chờ ở cửa trường học, đón Thịnh An Ninh, hai cùng về nhà.

 

Vừa đại viện, họ gặp Lạc An Nhiễm, chắc là cũng tan ca, đang đẩy xe đạp , tay lái còn treo giỏ rau.

 

Nếu là , Chu Triều Dương còn sẽ chào Lạc An Nhiễm một tiếng, bây giờ bởi vì Chu Loan Thành trở về, hơn nữa hai hôm và Cảnh Ái Quốc cãi , khiến trong đại viện đều .

 

Các loại chuyện phiếm càng truyền khắp nơi.

 

Chu Triều Dương liền ý kiến với Lạc An Nhiễm, khi ngang qua Lạc An Nhiễm, còn cố ý tăng nhanh tốc độ, vù vù đạp bàn đạp lướt qua.

 

Thịnh An Ninh dù cũng quen với Lạc An Nhiễm, ung dung đạp xe qua bên cạnh cô .

 

Điều khiến Thịnh An Ninh bất ngờ là Lạc An Nhiễm đẩy xe đạp dừng ở cửa nhà họ, đó xách giỏ rau .

 

Thịnh An Ninh đang cúi ba đứa nhỏ chiếc giường nhỏ trong sân, thấy Lạc An Nhiễm theo , còn kinh ngạc.

 

Chung Văn Thanh cầm một miếng gạc, quạt những con côn trùng nhỏ thỉnh thoảng bay tới, thấy Lạc An Nhiễm cũng khá kinh ngạc, nhưng mặt vẫn khách khí: “An Nhiễm, tan ca ?”

 

Chu Triều Dương đang múc nửa gáo nước trong veo xổm ở cửa uống, thấy Lạc An Nhiễm sân, cô xẹt một cái bật dậy.

 

Lạc An Nhiễm đưa giỏ rau đến mặt Chung Văn Thanh: “Đơn vị chúng một mảnh đất trồng rau, thấy rau mùi tệ, nên cắt một ít trở về, còn cả thì là nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-303-nguoi-kho-tam-nhat.html.]

 

Chu Triều Dương luống cuống nhét gáo nước tay Thịnh An Ninh, qua đẩy Lạc An Nhiễm cửa, còn với giọng đặc biệt lớn: “Nhà chúng thiếu những thứ , cô cần đưa tới , hơn nữa thích ăn rau mùi là , Nhị Ca .”

 

Sức lực của cô vốn lớn, trực tiếp đẩy Lạc An Nhiễm khỏi cửa, chạy đóng cửa lớn .

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Chung Văn Thanh thở dài một tiếng, lắc đầu, hiển nhiên cũng tán thành cách của Lạc An Nhiễm hôm nay.

 

Chu Triều Dương hừ lạnh một tiếng, nhỏ với Thịnh An Ninh: "Anh thích ăn thì là, cô thế ý gì? Nếu Cảnh Ái Quốc mà , chẳng sẽ tức điên lên mà thu thập ? thấy cô chính là sống nữa."

 

Thịnh An Ninh cũng kinh ngạc hành động của Lạc An Nhiễm, bình thường chắc sẽ thế? Có thể cam lòng, nhưng là dù cũng kết hôn, ranh giới đạo đức cần vẫn giữ.

 

Chu Triều Dương vẫn còn hậm hực : "Còn nữa, tặng cái gì tặng, tặng thì là, là Nhị Ca ăn bánh chẻo nhân thì là, nghĩ đến cô ?"

 

Chung Văn Thanh vỗ vỗ mu bàn tay Chu Triều Dương: "Được , ít thôi, nếu Tiểu Nhiễm cam lòng, chúng cũng thể hiểu, dù hai cũng vì hết tình cảm mà chia tay."

 

Chu Triều Dương vẫn vui: "Thế nhưng cô kết hôn mà? Mặc kệ thế nào, nhà chúng còn cần thể diện nữa, cô như để khác , lỡ Nhị Ca chủ động quyến rũ cô thì ?"

 

Chung Văn Thanh nhíu mày: "Con là cô gái, đừng đem những lời treo bên miệng, , mau rửa tay, Dì chắc cũng xong cơm , An Ninh, con cũng quần áo rửa tay ."

 

Lúc ăn cơm tối, Chu Loan Thành mới trở về, Chu Triều Dương nhịn , kể chuyện Lạc An Nhiễm đến tặng thì là: "Trước phát hiện chứ, còn thấy Tiểu Nhiễm thật là , còn chơi cái trò tâm cơ ."

 

Sau đó dặn dò Chu Loan Thành: "Nhị Ca, cũng thể hồ đồ , mặc kệ thế nào, cô kết hôn , nếu gần gũi với cô , đó chính là tác phong sinh hoạt vấn đề."

 

Chu Loan Thành xong, vẻ mặt đổi, đưa tay gõ đầu Chu Triều Dương một cái: "Mau ăn cơm , bớt suy nghĩ lung tung."

 

Chu Triều Dương nhích sang bên cạnh một chút: "Nhị Ca, lời cần để ý, giống như một câu thế nào nhỉ? Không sợ trộm nhà, chỉ sợ trộm rình rập."

 

Thịnh An Ninh sự hình dung thanh tân thoát tục của Chu Triều Dương chọc , nhịn bật thành tiếng.

 

Chu Nam Quang cũng bất lực: "Được , Triều Dương, từ từ ăn cơm."

 

Sau đó dặn dò Chu Loan Thành: "Chuyện con cần xử lý , đừng để khác ở lưng bàn tán về con."

 

Chu Loan Thành gật đầu: "Bố, con đúng mực, bố yên tâm ."

 

Thịnh An Ninh Chu Loan Thành, đột nhiên cảm thấy đàn ông cũng khá khiến đau lòng, dù cô gái thích lập gia đình, sống , mỗi ngày đều thể thấy.

 

Anh giữ vẻ ngoài gió thoảng mây bay, giống như một chút ít cũng thèm để ý.

 

thật sự thể một chút ít cũng để ý ?

 

Trừ phi cho tới bây giờ từng thích Lạc An Nhiễm.

 

cũng khả năng, dáng vẻ của Chu Loan Thành, cũng loại tính cách công t.ử chỉ qua loa hoặc chơi đùa, cho nên hẳn là thích Lạc An Nhiễm.

 

Cho nên, trong lòng Chu Loan Thành hẳn là khổ sở.

 

Chu Nam Quang trầm mặc một chút, hỏi Chu Loan Thành: "Gần đây mỗi ngày buổi tối đều ngoài, đang tìm nào?"

 

--------------------

 

 

Loading...