Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 300: Duyên Phận Đến Gần
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:31:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Thừa An gật đầu: “Cứ theo sự việc mà , Chu Loạn Thành thật sự tệ, là một tư tưởng. Có lẽ điều liên quan đến sự giáo d.ụ.c nhận từ nhỏ, dù thì từ nhỏ sách để , hơn nữa ở bên cạnh bố chồng em, tầm và kiến thức cũng .”
Thịnh An Ninh bĩu môi: “Nói như , ngược thấy đau lòng cho Chu Thời Huân. Từ nhỏ đến giờ, cảm giác như mỗi ngày đều đang chịu khổ.”
Một công huân cũng đều dùng mạng đổi lấy.
Thịnh Thừa An cảm thấy chủ đề thể tiếp nữa, bởi vì mặc kệ thế nào, Thịnh An Ninh cũng thể lôi Chu Thời Huân . Anh chắp tay lưng xem ba đứa nhỏ.
Ba đứa nhỏ lớn lên thấy rõ bằng mắt thường, ba cái bánh bao nhỏ trắng trẻo mập mạp, thôi thấy cưng.
Cảm thán một hồi: “Anh còn nhớ lúc em sinh , nhỏ xíu như , há miệng rộng , mỗi ngày.”
“Em xem ba đứa , ngoan quá trời, mỗi ngày ăn ngủ, một chút ít cũng quấy .”
Thịnh An Ninh cũng ngại trai chuyện hồi nhỏ của , dù hồi nhỏ cô quả thật là một đứa bé mít ướt, hơn nữa khen ba đứa con cô, cô chắc chắn vui vẻ, cũng theo: “Đó là đương nhiên, cũng xem là ai sinh , của chúng đều đáng yêu như , chúng nó nhất định cũng là vô địch đáng yêu.”
Thịnh Thừa An liếc mắt một cái đầy vẻ ghét bỏ cô, đó : “Anh chuẩn xong , cuối tháng phương Nam, vốn dĩ định hai hôm nay , kết quả là một bạn của xảy chút chuyện.”
Thịnh An Ninh kinh ngạc: “Anh ở đây kết giao bạn bè từ khi nào? Anh và bạn cùng phương Nam?”
Thịnh Thừa An gật đầu: “ , chúng cùng , đến lúc đó thể tương hỗ chiếu cố lẫn .”
Bất quá, suy nghĩ một chút: “Chỉ là bạn bè ăn thôi, em cần quen .”
Thịnh An Ninh yên tâm: “Sẽ là loại bạn bè việc đàng hoàng đó chứ? Anh cần cẩn thận một chút, đừng đầu tính kế, đừng nghĩ rằng niên đại , đều chất phác thật thà.”
Thịnh Thừa An ha hả một tiếng: “Người thể tính kế , chỉ sợ còn sinh .”
Thịnh An Ninh ngẫm sự phúc hắc và tinh minh của trai, quả thật ai thể tính kế , cô vẫn dặn dò hai câu: “Vậy cũng cẩn thận, đừng đầu lừa.”
Thịnh Thừa An lên tiếng, trong lòng cũng hiểu cái Lương T.ử mà để mắt đến cũng thật ngu xuẩn.
Khi rút bài ăn gian, một nha đầu lừa gạt rút bài ăn gian, lấy ít tiền.
Một kẻ rút bài ăn gian, khác rút bài ăn gian, trong lòng phục khí ?
Cho nên Lương T.ử cứ nhất định tìm cái nha đầu ranh ma đó, dạy dỗ cô , đòi tiền mới cam lòng.
Ngay cả một nha đầu ranh con cũng đấu , khiến Thịnh Thừa An hoài nghi sâu sắc, lầm ?
...
Thịnh Thừa An còn bận rộn hiến kế cho Lương Tử, buổi tối cũng ở ăn cơm tối.
Bởi vì Thịnh An Ninh ngày hôm học, lúc ăn cơm tối, Chu Nam Quang hiếm khi dặn dò thêm vài câu: “Nếu con ăn quen cơm canh ở trường, thì mang cơm từ nhà , buổi tối tan học quá muộn, thì bảo tài xế đón con.”
Thịnh An Ninh vội vàng xua tay, thế nào nữa đó cũng là xe công dùng việc riêng, đầu ảnh hưởng đến Chu Song Lộc và Chu Nam Quang: “Không cần, cần, con xem thời gian , vấn đề gì.”
Chu Triều Dương liền cảm thấy bọn họ thật phiền phức: “Mua cho chị dâu con một chiếc xe đạp là .”
Chung Văn Thanh cũng tán thành: “Có xe đạp vẫn tiện hơn, thì đó, giữa trưa ngày mai liền mua, mua xong trực tiếp đưa đến trường An Ninh.”
Thịnh An Ninh vội vàng lắc đầu: “Không cần, , cần mua xe mới, con thấy trong nhà xe đạp , con chiếc đó là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-300-duyen-phan-den-gan.html.]
Chu Triều Dương vui: “Một chiếc là của chị con, bọn con mới xe của chị , còn một chiếc thì quá cũ , trừ cái chuông kêu thì chỗ nào cũng kêu.”
Lại còn là một chiếc xe đạp hai tám cỡ lớn đòn dông.
Thịnh An Ninh một chút ít cũng chê: “Con cứ chiếc cũ đó là , như , ở trường cũng đáng chú ý, xe mới quá ch.ói mắt .”
Dù nữa, vẫn khiêm tốn một chút, trở thành mục tiêu chú ý.
Chu Loạn Thành thấy Thịnh An Ninh cân nhắc đúng, cũng tán thành ý kiến của cô : "Mẹ, cứ theo lời chị dâu con ạ, dù học sinh mới đến nhập học, từ khắp nơi quốc tới, trình độ nào cũng , quá phô trương là chuyện ."
Chung Văn Thanh đành gác tâm tư, dặn dò Chu Nam Quang: "Vậy thì sửa xe cho , phanh sửa cho ngon lành, còn tra thêm dầu xích xe nữa, đừng để đang thì tuột xích."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Loạn Thành chủ động xin nhận: "Để con , lát nữa ăn cơm xong con sẽ sửa."
Thịnh An Ninh cảm ơn Chu Loạn Thành.
Nghĩ đến sáng sớm mai học, Thịnh An Ninh vẫn trằn trọc ngủ . Để cô nghỉ ngơi , Chung Văn Thanh còn chuyển giường nhỏ của ba đứa con xuống lầu một, tối đó Chu Hồng Vân và dì giúp việc trông coi.
Thịnh An Ninh giường trằn trọc ngủ , vẫn thấy tiếng Chu Loạn Thành sửa xe ở bên ngoài.
Sau mơ mơ màng màng ngủ một hồi, đột nhiên giật tỉnh giấc. Thật sự còn buồn ngủ nữa, chuẩn dậy hoạt động một chút thì thấy tiếng động ở cửa lớn.
Thịnh An Ninh tò mò qua, thấy Chu Loạn Thành mở cửa lớn, đẩy xe đạp ngoài, đó đạp xe khỏi đại viện.
Quay đầu chiếc đồng hồ báo thức bằng sắt bàn, hơn một giờ sáng .
Trong lòng thắc mắc, muộn thế , Chu Loạn Thành ngoài ?
Sáng sớm hôm , khi Thịnh An Ninh thức dậy xuống lầu, cả nhà dậy hết . Chu Triều Dương cũng bên bàn ăn, vẫy tay với : "Chị dâu mau tới, sáng nay ăn mì râu rồng, còn thịt kho tàu nữa."
Thịnh An Ninh ngượng ngùng, ngày nào cũng để cả nhà chờ ăn sáng. vội vàng qua xuống, chào hỏi Chu Song Lộc, Chu Nam Quang và Chung Văn Thanh.
Chung Văn Thanh híp mắt: "Loạn Thành chẳng dậy từ mấy giờ, sáng sớm mua thịt ba chỉ tươi về , liền bảo dì giúp việc món thịt kho tàu. Con học, sáng sớm nhất định ăn no."
Thịt cũng cung cấp theo phiếu, trừ khi dậy thật sớm, bình thường đều mua thịt ngon đặc biệt.
Thịnh An Ninh liền hoài nghi, lẽ Chu Loạn Thành tối qua ngoài, sáng sớm mới về. ngẩng đầu , quả nhiên thấy một tia mệt mỏi nào mặt, tinh thần sáng láng, cứ như một đêm ngon giấc.
Ăn sáng xong, Chu Triều Dương gọi Thịnh An Ninh cùng : "Chị dâu, chúng thể chung một đoạn đường, đến phố Đông thì tách ."
Thịnh An Ninh ba đứa con một lát, đeo cặp sách cùng Chu Triều Dương cửa.
Chu Triều Dương chiếc xe của Thịnh An Ninh: "Anh hai tay nghề tệ nha, sửa trông như xe mới ."
Thịnh An Ninh cũng cảm thấy chiếc xe tuy lớn, nhưng đạp nhẹ nhàng: "Triều Dương, tối qua em ngủ lúc mấy giờ?"
Chu Triều Dương khó hiểu: "Hỏi cái gì ạ? Em ngủ sớm, chắc hơn mười giờ. Dù thì em phòng xuống là ngủ ngay."
Cô vô tư vô lo, chất lượng giấc ngủ thời gian qua luôn luôn .
Thịnh An Ninh thấy Chu Triều Dương , cũng tiện nhiều chuyện: "Không gì, chỉ là tò mò thấy em ngày nào cũng dậy sớm."
--------------------