Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 291: TÔI ĐÃ TỪNG HÔN ANH ẤY RỒI MÀ
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:31:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh dẫn Chu Triều Dương ngoài dạo một vòng, còn ghé qua hợp tác xã mua xì dầu và một hộp đậu phụ đỏ, dự đoán thời gian gần đủ, hai mới chầm chậm về nhà.
Từ xa thấy cửa lớn còn xe ô tô, Chu Triều Dương thở phào một : “Mau mau mau, thật sự tò mò c.h.ế.t mất, rốt cuộc là ai đến.”
Hai vội vàng về nhà, liền thấy Chu Song Lộc và Chu Nam Quang đang trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm túc, Chung Văn Thanh mắt đỏ hoe, hiển nhiên là xong.
Chu Triều Dương liền cảm thấy chắc chắn là đến bắt nạt nhà họ, cô tới cạnh Chung Văn Thanh, kéo tay bà: “Mẹ, những đó đến gì , họ gì? Sao chúng thể để tìm đến tận cửa bắt nạt chứ?”
Chung Văn Thanh vỗ vỗ tay cô: “Không , đều là một cố nhân, nhắc đến chuyện , nên chút thương cảm.”
Thịnh An Ninh thấy ba đứa nhỏ ở nhà, cũng kịp hỏi, liền chạy lên lầu xem con.
Ba đứa nhỏ đang ngủ ngon, dì giúp việc và Chu Hồng Vân ở một bên gấp tã, nhỏ giọng trò chuyện.
Thịnh An Ninh từng đứa nhỏ, nghĩ đến khí nghiêm túc lầu, hỏi Chu Hồng Vân: “Cô, rốt cuộc là nào đến nhà ? Còn cho chúng về nhà.”
Chu Hồng Vân thở dài một : “Đến tìm Triều Dương.”
Thịnh An Ninh cũng đoán là đến tìm Chu Triều Dương: “Vậy tại để họ gặp mặt?”
Chu Hồng Vân lắc đầu: “Ý của ông nội và bố con là họ xác minh phận của đối phương , xem gia đình đó thế nào, xác định là , mới chuyện cho Triều Dương.”
Ý của Chu Nam Quang đơn giản, thể cứ đến nhận , là vội vàng đẩy Chu Triều Dương ngoài nhận , ai mà Lục gia ở Ma Đô rốt cuộc là chuyện gì.
Chỉ là , cụ thể thế nào thì cũng hỏi qua.
Đứa nhỏ mà họ nâng niu trong lòng bàn tay nuôi lớn, cũng thể dễ dàng nhận về.
Vạn nhất gia đình , chẳng là gây thêm phiền phức cho Chu Triều Dương ?
Thịnh An Ninh cảm thấy cũng lý: “Lục gia ở Ma Đô, nổi tiếng ?”
Chu Hồng Ngọc lắc đầu: “Không rõ lắm, bất quá hai đàn ông đến hôm nay vẻ khí phái.”
Thịnh An Ninh nhịn suy đoán, Lục gia ở Ma Đô quan hệ gì với Lục Trường Phong , chỉ một Lục gia đó ? Nếu là như , thế thì...
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Lục Trường Phong chẳng là họ của Chu Triều Dương ?
Thật sự ứng với câu , yêu trong thiên hạ cuối cùng thành em?
Kết quả , khiến Thịnh An Ninh cũng chút thể chấp nhận , cũng Chu Triều Dương sẽ thế nào.
……
Chu Triều Dương cũng thông minh, cũng hiểu đến nhà chắc chắn liên quan đến thế của cô, vì Chung Văn Thanh ở đó, nên cô hỏi nhiều.
Đợi ăn cơm tối xong, nhân lúc Chung Văn Thanh lên lầu xem con, cô mới thư phòng tìm Chu Nam Quang.
Chu Nam Quang cũng định giấu cô: “Hôm nay cho các con gặp họ, là vì và ông nội con tìm hiểu kỹ lưỡng xem Lục gia rốt cuộc là chuyện gì, mặc kệ con nhận nhận, chúng đều hy vọng quan hệ gia đình sẽ đơn giản một chút.”
Chu Triều Dương đều thể lý giải, chỉ là hiếu kỳ: “Là từ Ma Đô đến ?”
Chu Nam Quang gật đầu: “.”
“Có quan hệ với Lục Trường Phong ?”
Chu Triều Dương chút lo lắng điều , nếu quan hệ, cô thích biến thành trai quan hệ huyết thống, thì thật là quá đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-291-toi-da-tung-hon-anh-ay-roi-ma.html.]
Chu Nam Quang gật đầu: “, đến chính là chú của Lục Trường Phong.”
Sắc m.á.u mặt Chu Triều Dương biến mất, trong lòng ngay cả chút hy vọng cuối cùng cũng còn.
Chu Nam Quang cũng Chu Triều Dương thích Lục Trường Phong, thở dài một : “Cũng may con và Trường Phong tiếp xúc nhiều, đừng quá đau lòng.”
Chu Triều Dương nở một nụ còn khó coi hơn cả .
Thế nhưng, cô buông bỏ !
Chu Song Lộc tìm điều tra Lục gia ở Ma Đô, tin tức trở về nhanh, Lục gia thuộc về vọng tộc trăm năm, mấy đời chính trị, kinh doanh.
Chỉ là trải qua những năm tháng động loạn , nên thoạt trở nên bình thường, phổ thông.
nhưng vẫn là một đại gia tộc cắm rễ sâu, lá cành sum suê. Hiện tại Lục gia vẫn còn nhiều tòng chính tòng quân, thể coi là một gia đình cán bộ cấp cao danh vọng cao.
Chu gia so sánh , thì vẻ kém hơn nhiều lắm.
Quan trọng nhất là, gia phong Lục gia , con cháu trong nhà ai nấy cũng phấn đấu.
Chu Song Lộc và Chu Nam Quang liền thương lượng với Chung Văn Thanh, để Chu Triều Dương nhận tổ quy tông, bởi vì cha của Chu Triều Dương, năm đó cũng là vì chiến loạn mà thất lạc với nhà, tất cả đều tưởng c.h.ế.t.
Chính là như , nhà họ Lục cũng từ bỏ việc tìm .
Chung Văn Thanh nỡ: “Triều Dương là con gái của chúng .”
Chu Nam Quang an ủi cô : “Chúng nên mừng cho Triều Dương, cũng mừng cho Kính Đông, tìm thấy nhà. Bất kể lúc nào, Triều Dương vẫn là con gái của chúng , mà Triều Dương thế giới thêm nhiều , chúng nên vui mới đúng.”
Chung Văn Thanh cũng hiểu đạo lý , thế nhưng nghĩ đến Triều Dương nếu theo Lục gia trở về Ma Đô, một năm cũng khó gặp mặt một , trong lòng liền khó chịu.
Mà Chu Triều Dương đường cũng kêu rên với Thịnh An Ninh: “Tại cha là con của Lục gia, trời ơi, tại trở thành em với Lục Trường Phong, đối diện với sẽ ngượng ngùng bao.”
Thịnh An Ninh dỗ cô : “Cô nên mừng thầm , giữa hai còn từng chuyện gì, cô xem nếu hai đang yêu đương, đó mới các cô là em, thì càng t.h.ả.m hơn .”
Chu Triều Dương giường ô ô giả : “ thật sự quá khó chịu , nhiều năm nay, thật vất vả mới thích một , còn thích thật lâu như , cuối cùng biến thành trai ?”
Thịnh An Ninh liền tò mò: “Cô quen Lục Trường Phong thật lâu ? Cô bắt đầu thích Lục Trường Phong từ khi nào?”
Chu Triều Dương bỗng chốc dậy, dù cũng sắp thành em , những chuyện cũng thể , cô thở dài một tiếng: “Lúc lính ở Tạng khu, bất quá một chút ít hổ chính là, lúc đó kết hôn, bởi vì lên cao nguyên thiếu oxy, với mặt trời quá độc, hơn nữa còn tóc ngắn, nên tưởng là một lính trẻ.”
Thịnh An Ninh liền tò mò: “Rồi nữa?”
Chu Triều Dương gãi đầu: “Rồi chúng đang diễn tập , lúc lạc trong núi thì gặp , đó bắt sống , bất quá chúng cùng rơi xuống hố tuyết.”
Quan trọng nhất là, lúc lén tấn công Lục Trường Phong, cô tấn công bộ phận yếu ớt nhất của , đó cũng hại Lục Trường Phong cùng cô cùng rơi xuống hố tuyết.
Thịnh An Ninh xong đều cảm thấy thể tưởng : “Cô dám lén tấn công Lục Trường Phong?”
Chu Triều Dương hì hì : “Lúc đó giả vờ thương, ai bảo lòng đàn bà, thấy là lính mới tò te, liền chủ động cõng , đó liền lén tấn công .”
Thịnh An Ninh nghĩ một chút, ở Tạng khu mặc áo bông quần bông, cho dù cõng ôm, cũng nhận đối phương là cô gái.
Bất quá nghĩ đến cảnh tượng đó: “Cứ như mà thích ?”
Chu Triều Dương phịch một tiếng xuống, với vẻ sống còn gì luyến tiếc: “Quỷ mới vốn dĩ vết thương, khi ngã xuống vì để bảo vệ , lót ở bên ngất , đó hô hấp nhân tạo cho …”
--------------------