Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 288: TỘI ĐÁNG PHẢI CHỊU
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:31:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Hồng Vân cũng Chung Văn Thanh về mối quan hệ giữa Thịnh An Ninh và ruột, rõ ràng ở cùng một đại viện, nhưng từng , mối quan hệ , mù cũng vấn đề.
Cho nên, Chu Hồng Vân bất mãn với Trình Minh Nguyệt, cả đời bà mệnh , sinh sáu đứa con, c.h.ế.t non bốn đứa, chỉ giữ hai, đều kết hôn lập gia đình.
Bà thích trẻ con, thường tự trách nuôi dạy con , cho nên thể chịu cảnh mà đối xử tệ với con cái.
Lúc Trình Minh Nguyệt gặp xui xẻo, bà cảm thấy hả : “ , hình như là cô và Em trai cô trộm đồ của nhà máy thép, tố cáo.”
Thịnh An Ninh kinh ngạc: “Đi nhà máy thép trộm đồ? Bọn họ nghĩ gì ?”
Chu Hồng Vân bĩu môi: “Ai mà , chắc chắn là nghèo phát điên , cô Em trai cô thì thôi , ruột cô cũng theo, bệnh ?”
Thịnh An Ninh hả hê một chút, nghĩ tới một vấn đề khác: “Vậy bọn họ gặp chuyện may, ảnh hưởng đến tiền đồ của Chu Thời Huân ? Hoặc ảnh hưởng đến nhà chúng ?”
Chung Văn Thanh xua tay: “Cứ yên tâm , một chút quan hệ cũng , hơn nữa con gả nhà chúng , tội bọn họ phạm là tội trộm cắp, ảnh hưởng.”
Thịnh An Ninh an tâm, chỉ là cũng rốt cuộc nghiêm trọng nghiêm trọng, nhất là nên phán nặng.
……
Trong nhà Trình Minh Trung, Vương Đạt cũng tức c.h.ế.t , Thịnh Hồng Anh đang ở ghế sô pha hé răng, tức đến hoa mắt ch.óng mặt: “Cô cô và Anh cô cái việc ? Lại cố tình từ nhà chúng bắt , để hàng xóm láng giềng chúng thế nào?”
Thịnh Hồng Anh lầm bầm nhỏ giọng: “Ai bảo các đưa tiền?”
Vương Đạt tức đến bật : “Thịnh Hồng Anh, Anh cô thua bạc, dựa cái gì mà đưa tiền? Còn nữa, cô cũng là đầu óc, cảm thấy đối phương là l.ừ.a đ.ả.o, thì báo cảnh sát , còn trộm đồ, cô bọn họ trộm của đơn vị nào ?”
Trình Minh Trung vẫn mặt mày đen sầm đó, Trình Minh Nguyệt hai hôm nay vẫn ở bên ngoài xoay xở, sớm về khuya, cũng đang bận gì, còn nhắc nhở, ở bên ngoài cẩn thận, thể những chuyện vi phạm pháp luật.
Trình Minh Nguyệt kiên nhẫn: “Không , chúng đều bao nhiêu tuổi , trong lòng còn rõ ràng ?”
Kết quả thật sự tự chuốc lấy họa , chui nhà giam.
Anh cũng bản lĩnh lớn đến thế để cứu hai , cuối cùng thở dài một tiếng dậy, Thịnh Hồng Anh: “Mẹ con và Anh con xảy chuyện, chú sẽ gửi điện báo bảo bố con qua đây một chuyến, con ở nhà chạy lung tung.”
Thịnh Hồng Anh ừ một tiếng, cúi đầu hề chuyện nữa.
Vương Đạt ghét bỏ liếc mắt một cái Thịnh Hồng Anh, theo Trình Minh Trung cửa, tới cửa lớn dặn dò : “Anh thể tìm quan hệ cho Trình Minh Nguyệt , đủ mất mặt, hơn nữa thông quan hệ tốn tiền.”
Trình Minh Trung thích Vương Đạt cái gì cũng nhắc đến tiền ngoài miệng, nhíu mày: “ cũng bản lĩnh lớn đến thế, hơn nữa cô cũng đừng luôn luôn nhắc đến tiền bên miệng.”
Vương Đạt vui: “Đó chẳng là nguyên nhân tiền ? Anh xem nhà Chu gia kìa, tiệc đầy tháng tổ chức náo nhiệt bao, nếu chúng gia sản như , chắc chắn cũng quan tâm tiền.”
Trình Minh Trung thèm để ý đến cô , đẩy xe đạp .
Vương Đạt trợn mắt, đợi xa mới về phòng, Thịnh Hồng Anh đặc biệt chướng mắt, cho nên sang phòng khác, mắt thấy thì lòng phiền.
……
Thịnh Thừa An đương nhiên rõ ràng quá trình con Trình Minh Nguyệt bắt, dù hết thảy đều do chính tay sắp xếp.
Anh quá rõ sự tham lam và d.ụ.c vọng của con , cũng quá rõ thế nào để hủy hoại một , mà còn cam tâm tình nguyện mắc câu.
Biết Thịnh Đại Long và Trình Minh Nguyệt kiếm tiền ở Kinh thị chắc chắn sẽ suy nghĩ biện pháp, bèn bảo Lương T.ử sắp xếp cho bọn họ một cách.
Cố ý dẫn dụ Thịnh Đại Long và Trình Minh Nguyệt một , bọn họ trộm đồ thành công, còn bán ít tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-288-toi-dang-phai-chiu.html.]
Trình Minh Nguyệt hết đường xoay xở đương nhiên động lòng, bèn cùng Thịnh Đại Long thử một , quả nhiên kiếm tiền. Ai mà ban đầu những chuyện đều sắp đặt, dễ dàng , giá cả cho cũng tệ.
Đợi đến khi bọn chuẩn kỹ lưỡng thêm một phi vụ lớn nữa, đồ vật trộm còn kịp bán , phát hiện và bắt giữ.
Lương T.ử khoe công với Thịnh Thừa An: “Thoáng cái, bọn năm sáu năm thì , thứ bọn trộm là thép bình thường.”
Thịnh Thừa An nhíu mày: “Ai nha, ngươi như , quá đáng ? Không lắm ?”
Lương Tử: “...”
Hắn thật là Thịnh Thừa An cảm thấy việc quá đáng, rõ ràng chính là một khuôn mặt hả hê.
Hắn còn dỗ dành vị tài thần gia : “Chuyện liên quan gì đến chúng , là bọn luật mà phạm luật, đáng đời. Hơn nữa tin pháp luật là công bằng công chính, sẽ đưa phán quyết công bằng nhất.”
Thịnh Thừa An liên tục gật đầu: “, ngươi đúng.”
Lương T.ử xong chuyện của Trình Minh Nguyệt, hỏi Thịnh Thừa An: “Anh Thịnh, ngươi xem gần đây cái gì ?”
Thịnh Thừa An ngẫm nghĩ một chút: “Đợi một đoạn thời gian, ngươi theo xuống phía Nam một chuyến, ngươi dám ?”
Lương T.ử vỗ n.g.ự.c: “Có gì mà dám, chẳng lẽ còn sợ ngươi bán ?”
Thịnh Thừa An gật đầu: “Được, ngươi trở về chờ tin tức, đợi bận xong một chút chuyện trong tay, sẽ qua tìm ngươi.”
Lương T.ử vui vẻ rời .
Thịnh Thừa An mới hài lòng chắp tay lưng tìm Thịnh An Ninh. Hắn đối với con Trình Minh Nguyệt khá nương tay , nếu thì Thịnh Đại Long, đ.á.n.h gãy tay gãy chân cũng đáng đời.
thể việc quá tàn nhẫn, tích phúc báo cho Thịnh An Ninh và ba đứa nhỏ.
...
Giữa ba tháng, Thịnh An Ninh cuối cùng cũng thể cửa, nhưng lười cửa. Cô cảm thấy như chút phản nghịch, lúc cửa, mỗi ngày đều nghĩ thể cửa lớn dạo một vòng cũng .
Bây giờ thể cửa , lười cả xuống lầu.
Mùa xuân mưa nhiều, tới chạng vạng bắt đầu đổ mưa nhỏ rả rích, thỉnh thoảng còn truyền tới vài tiếng sấm mùa xuân.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chung Văn Thanh chỉ sợ sấm sét sẽ dọa đến ba đứa nhỏ: “Tối nay mỗi chúng dẫn một đứa nhỏ ngủ, lớn ôm, đứa nhỏ cũng sẽ giật .”
Thịnh An Ninh cảm thấy cần thiết, ba đứa nhỏ ngủ giống như heo con, đừng sấm sét, cho dù đất rung núi chuyển cũng sẽ tỉnh.
Cũng mất hứng, cô tùy ý Chung Văn Thanh ôm Mặc Mặc và An An phòng của bọn họ ngủ, Chu Hồng Vân cũng dẫn Chu Chu phòng bên cạnh ngủ.
Thịnh An Ninh cảm thấy trong nhà ba đứa nhỏ, bỗng chốc trống nhiều, buổi tối thế mà mất ngủ.
Cô trằn trọc giường, nghĩ Chu Thời Huân bây giờ đang gì, nghĩ bố và ở thế giới bên thế nào ?
Trong lòng cô còn an ủi , bất cứ tin tức gì, hẳn là tin tức nhất.
Nghe tiếng mưa tí tách, cô mơ mơ màng màng ngủ , cảm giác nhớ tới căn nhà quen thuộc, chỉ là trong nhà bố , trong phòng trống rỗng, mặt đất phủ đầy bụi bặm...
--------------------