Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 229: Người một nhà hạnh phúc
Cập nhật lúc: 2025-12-27 14:54:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Khanh chút cảm động Nghiêm Thành Sơn, lúc ban đầu, Nghiêm Thành Sơn thích cô, cảm thấy là vì cô chậm trễ tiền đồ của bố cô.
Cũng bởi vì cô là một cô gái, nên cũng hảo cảm gì với cô.
Mà cô cũng thích ông , cảm thấy chính là ông chia rẽ bố cô.
Mãi đến khi vì Tiểu Bảo, hai mới bắt đầu qua , trong lòng cô vẫn cho rằng ông đối xử với cô cũng chỉ vì Tiểu Bảo, bây giờ thấy ông cụ lấy hết vốn liếng giấu kín , cô vẫn nhịn đỏ mắt, đưa tay nhận cái hộp đó: “Ông ơi, cái cháu thể nhận, ông yên tâm, cháu sẽ cố gắng thất bại.”
Nghiêm Thành Sơn nhíu mày: “Cháu cái gì mà cố chấp thế, nào dám nhất định sẽ thành công, nhỡ thì ? là một thô lỗ, hiểu mấy cái vòng vo của bọn họ, nhưng cháu nhớ kỹ, những một ai là thật lòng với cháu, cháu thể chính là quân cờ trong tay bọn họ, cháu thành công nhất định công, nhưng thất bại nhất định tội.”
“ cũng hiểu các cháu trẻ tuổi nghĩ thế nào, thì cứ , cái m.á.u nóng cháu vẫn giống bố cháu, những thứ cháu cầm lấy, đồ bố cháu để , cũng thứ tổ tiên nhà chúng truyền xuống.”
Hứa Khanh Nghiêm Thành Sơn trúng tim đen khiến lòng chua xót, giữa nghiệp quan và thương nhân, chính là quân cờ , nhưng thắng thì sẽ tự do tài chính, cô chằm chằm cái hộp một hồi, Nghiêm Thành Sơn: “Vậy thì cháu kiểm tra eo cho ông một chút, nếu ông cho cháu xem, cháu sẽ lấy thứ , lúc Tiểu Bảo nghỉ ngơi, cháu còn dẫn Tiểu Bảo đến hành hạ ông.”
Nghiêm Thành Sơn đanh mặt, trợn mắt Hứa Khanh: “Cháu cái gì mà, là , cháu giống chuyện ? Cháu mau cầm đồ , còn cửa một chuyến, bớt gần cái thứ ch.ó má bên ngoài .”
Ông chính là ưa Lâm Quốc Chí, là một cương trực a dua nịnh hót bao, bây giờ cũng trở nên khéo léo, động một tý là còn giở chút lòng hẹp hòi.
Ông sẽ tin Lâm Quốc Chí thật sự Hứa Khanh là cháu gái của ông, cứ Hứa Khanh đến đại viện bao nhiêu , bao nhiêu trong đại viện đều quen .
Cho dù quen , cũng đều đang hỏi thăm, cháu gái ông đang gì, cuối cùng cũng hỏi Hứa Khanh đang mở tiệm t.h.u.ố.c.
Thế nào đến chỗ Lâm Quốc Chí, hiếu kỳ một chút nào, còn cố ý dẫn theo một bác sĩ đến khám bệnh cho ông, cái thứ ch.ó má, chỉ xem thái độ của ông đối với đứa cháu gái , để quyết định dễ bắt nạt ?
Thậm chí còn bắt nạt đến tận gia môn, cảm thấy Nghiêm Thành Sơn ông đây tính tình quá .
Hứa Khanh ngây một chút, tựa hồ hiểu điều gì đó, vẫn nhận lấy cái hộp gỗ: “Vậy Chủ Nhật cháu dẫn Tiểu Bảo đến thăm ông.”
Nghiêm Thành Sơn cạn lời, thèm để ý Hứa Khanh mà ngoài Lâm Quốc Chí vẫn đang trong phòng khách: “Không giữ các ở ăn cơm nữa, còn việc, bất quá, Lâm Quốc Chí, cũng một câu với , nếu dám để cháu gái thua thiệt, lột da !”
Nói xong, ông chắp tay lưng, hầm hầm cửa, chân như gió, cứ như thể chậm một bước, sẽ giữ Lâm Quốc Chí và Hứa Khanh ăn cơm .
Hứa Khanh ôm hộp gỗ từ trong nhà, vẻ mặt khôi phục bình thường, với Lâm Quốc Chí: “Lâm cục trưởng, chúng thôi.”
Lâm Quốc Chí theo Hứa Khanh cửa, vẫn chút tò mò: “Ông nội cô gì với cô trong nhà ?”
Hứa Khanh lắc đầu: “Không gì, chỉ việc buôn bán cẩn thận một chút, mượn danh nghĩa của ông ngoài việc, thật sự thì ở nhà dẫn con.”
Lâm Quốc Chí im lặng một hồi, gật đầu: “ là phong cách của ông nội cô, từ tới giờ bao giờ lạm dụng chức quyền vì việc riêng, thật ngờ cô chính là cháu gái của ông , yên tâm, khó khăn cứ tìm .”
Hứa Khanh với một khuôn mặt chân thành: “Vậy thì cảm ơn Lâm cục trưởng .”
Lâm Quốc Chí đầy mặt đồng tình: “Gọi Lâm cục trưởng gì chứ, khách sáo quá, riêng tư thì gọi là Lâm bác trai, , hôm nay vất vả một ngày , về nghỉ ngơi.”
Hứa Khanh ôm một thùng đồ đến tiệm t.h.u.ố.c, cùng Diệp Nam căn phòng nhỏ phía mở thùng . Bên trong một tờ kê khai bất động sản, là sân viện Nghiêm Bá Xuyên để , diện tích cũng nhỏ.
Còn mười thỏi vàng hình cá, và một ít vòng tay phỉ thúy cùng trang sức, màu sắc và độ trong đều là thượng phẩm.
Diệp Nam cầm một chiếc vòng tay lên , tặc lưỡi cảm thán một tiếng: “Lão Nghiêm giống như thể giấu đồ riêng tư nha, như ông năm đó nên nộp lên hết những thứ ? Sao vẫn còn giữ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-229-nguoi-mot-nha-hanh-phuc.html.]
Hứa Khanh cũng nghĩ tới, Nghiêm Thành Sơn thể giấu nhiều đồ như . Hiện tại thể đổi bao nhiêu tiền, những thứ thể đổi bao nhiêu tiền đây.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Diệp Nam vẫn thể cảm thán một câu: “Trái là một quật cường mềm lòng. Sau các con cũng đối xử với ông một chút, gần tám mươi , cô đơn một cũng thật đáng thương.”
Hứa Khanh cất đồ , nghĩ nghĩ: “Con ông thương ở eo, chịu khám bác sĩ, lúc đau đều cố gắng chịu đựng. Mẹ, cách nào chữa trị ?”
Diệp Nam liếc mắt một cái con gái: “Con câu là nên hỏi. Chỉ cần ông thể , là thể chữa khỏi cho ông . Bất quá cần ông phối hợp mới , đừng đầu kê t.h.u.ố.c ăn, thì thần tiên cũng cứu ông .”
Hứa Khanh nghĩ nghĩ, thật sự cần Tiểu Bảo mới thể trị lão gia t.ử.
Chủ nhật, cô dẫn Tiểu Bảo Nghiêm Thành Sơn.
Tiểu Bảo thật sự cao hứng, cuối cùng cần đến nhà ông nội luyện chữ lông. Mấy ngày nay luyện chữ lông đến mức , ông nội còn khá hung dữ, là đ.á.n.h lòng bàn tay.
Tống Nãi Nãi cũng giúp đỡ, còn đ.á.n.h .
Cho nên cuộc sống gần đây của bé thật sự quá khó khăn.
Dọc theo đường , bé líu ríu ngừng, thấy cái gì cũng với Hứa Khanh một : “Mẹ, , kìa một con chim nhỏ, nó ?”
Sau đó chỉ một bên khác: “Mẹ, , bên bán kem que, chúng mua mang đến cho Thái gia gia , Thái gia gia nhất định ăn.”
Hứa Khanh hừ : “Không Thái gia gia ăn, là con ăn. Con cứ nhịn . Nếu con thể thành nhiệm vụ giao cho con, lúc trở về, sẽ mua kem que cho con.”
Tiểu Bảo chớp chớp mắt: “Nhiệm vụ gì, chữ nha.”
Hứa Khanh lắc đầu: “Rất đơn giản, chính là để ông nội đến tiệm t.h.u.ố.c nhà chúng kiểm tra sức khỏe.”
Tiểu Bảo trợn mắt , thấy thật lâu hề chuyện nữa: “Hết ? Chỉ một nhiệm vụ thôi ?”
Cái quá đơn giản ?
Hứa Khanh gật đầu: “Chỉ một cái thôi, nhất định thuyết phục ông nội , mặc kệ dùng cách gì, lóc om sòm cũng .”
Tiểu Bảo gãi gãi cái đầu nhỏ, hình như hiểu chút gì đó.
Vừa đến nhà Nghiêm Thành Sơn, Tiểu Bảo bước đôi chân ngắn cũn, nhanh nhẹn chạy về phía trong nhà, chạy kêu lên: “Thái gia gia, Thái gia gia, mau, đến nhà cháu khám bệnh .”
Hứa Khanh đỡ trán, đứa nhỏ đúng là vòng vo chút nào.
Nghiêm Thành Sơn càng đau đầu hơn, ngờ Hứa Khanh thật sự dẫn Tiểu Bảo đến phiền ông.
Chỉ thấy cái thứ nhỏ bé kêu xong, tròn vo xông tới: “Thái gia gia, Thái gia gia mau, một hồi bán kem que sẽ mất!”
【Tác giả lời 】
U trở về muộn , hôm nay chỉ một canh.
--------------------