Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 227: Thịnh An Ninh Tố Cáo
Cập nhật lúc: 2025-12-27 14:54:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chung Văn Thanh xong liền cao hứng, cái gì gọi là điều kiện gả , con trai bà là đứa trẻ nhất thế giới.
Ánh mắt Trình Minh Nguyệt liền mang theo địch ý: “Vậy con gái cô mệnh , con gái thì gả , cha chồng thương nó như con gái ruột, đàn ông đối xử với nó cũng , hiện tại còn mang thai, chúng cũng chuẩn .”
Nói xong nhướng nhướng mày: “Con gái cô gả , cô ở tỉnh thành thì nên xem nhiều hơn, cũng gửi chút đồ vật chứ, đúng , con gái cô con ?”
Trình Minh Nguyệt hỏi chặn ngang, cô ở Thịnh An Ninh m.a.n.g t.h.a.i , ban đầu chính là sống c.h.ế.t cũng gả cho Chu Thời Huân, hình như nguyện ý sống , cũng hiện tại m.a.n.g t.h.a.i .
Cô thích cha ruột của Thịnh An Ninh, kéo theo đó cũng bao nhiêu tình cảm với đứa con gái , thế nhưng rốt cuộc cũng là do sinh , đột nhiên thấy cái tên giống , vẫn nhịn quan tâm.
Sớm đối phương sẽ hỏi vấn đề ngượng ngùng như , cô chào hỏi .
Con gái Thịnh Hồng Anh một bên giục Trình Minh Nguyệt: “Mẹ, con cũng tấm vải dệt váy, cũng mua cho con .”
Trình Minh Nguyệt vội vàng đầu dỗ con gái: “Được , một hồi sẽ mua, trời đều lạnh còn váy gì chứ, đợi mùa xuân ấm áp chắc chắn còn kiểu dáng mới .”
Thịnh Hồng Anh vui vẻ: “Không cần, con chính là cái , đợi kiểu dáng mới mua cái mới chứ, chúng mua luôn cái áo khoác đỏ .”
Trình Minh Nguyệt vội vàng đáp lời: “Được , một hồi chúng qua đó sẽ mua, đợi Thím mua xong chúng cũng mua.”
Chung Văn Thanh thấy liền tức giận, với con gái lớn Thịnh An Ninh thì hỏi han, với con gái nhỏ ở đây mua đồ lấy lòng, kiểu gì .
Rất cố ý hỏi một câu: “Con gái cô gả đến ở ? Mua cho con gái lớn cô một cái chứ.”
Sắc mặt Trình Minh Nguyệt biến đổi: “Không , đợi đầu cô về tỉnh thành mua cho cô , Chị, các ngươi mua , chúng chỗ đó .”
Nói xong vội vàng kéo Thịnh Hồng Anh rời . Không là ảo giác của cô , cứ cảm thấy phụ nữ quen , chuyện mang theo gai, như là cố ý .
Đi một đoạn đường, Thịnh Hồng Anh bất mãn bĩu môi: “Mẹ, sẽ thật sự mua đồ cho Thịnh An Ninh chứ? Cô cũng con gái của bố con, nếu tiêu tiền, chính là tiêu tiền của bố con.”
Cô ghen tị Chị cùng khác cha . Rõ ràng đều là một sinh , Thịnh An Ninh lớn lên , da dẻ trắng nõn lộ màu hồng, bất kể mặt trời phơi nắng thế nào cũng sẽ biến thành đen.
Không giống cô , mắt một mí, mắt còn nhỏ, khuôn mặt cũng , da cũng đen, một điểm nào lớn lên giống . Cho nên cô ghen tị Thịnh An Ninh, càng hy vọng cô thể đến nhà.
Trình Minh Nguyệt thở dài một : “Không mua, nhưng cô cũng là con gái của , con gọi Chị, vạn nhất cô nếu như sống , còn thể giúp con một phen .”
Thịnh Hồng Anh ghét bỏ nhếch miệng: “ thể dùng đến cô giúp việc, cô gả cho một tên chân đất, cả đời đều ở nông thôn, thể sống hơn , Mẹ, con với , cũng thể trộm gửi đồ vật cho cô , nếu con sẽ với bố con và Bà nội con.”
Trình Minh Nguyệt nhíu mày: “Con xem đứa nhỏ con cái gì đấy, thể gửi tiền gửi đồ vật cho cô , cô đều là đại nhân , cũng là nên cô gửi tiền hiếu thuận , còn những sự tình con đừng trở về với bố con và Bà nội con, Anh con năm nay thi đại học, thể để Anh phân tâm.”
Thịnh Hồng Anh gật đầu: “Mẹ yên tâm nha, chỉ cần mặc kệ Thịnh An Ninh, con sẽ , Anh con thông minh như , nhất định thể thi đậu đại học, nhà chúng cũng sinh viên đại học .”
Sắc mặt Trình Minh Nguyệt lập tức lên, con trai chính là niềm kiêu ngạo của cô , về phần Thịnh An Ninh, đời gặp, cũng gì tiếc nuối.
...
Chung Văn Thanh thấy Trình Minh Nguyệt kéo con gái rời , còn cái vẻ cưng chiều đứa con gái xí , liền cảm thấy ghê tởm, hừ một tiếng, với Chu Nam Quang: “Ông phụ nữ nãy là ai ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-227-thinh-an-ninh-to-cao.html.]
Chu Nam Quang hồi lâu, cũng khó: “Mẹ ruột của An Ninh.”
Chung Văn Thanh gật đầu: “, chính là ruột của An Ninh. Ông xem đời gì nào như , con gái mà chẳng thèm đoái hoài. Ngẫm An Ninh thật đáng thương, chúng nhất định đối xử với An Ninh, thể để con bé chịu ủy khuất nữa.”
Chu Nam Quang gật đầu: “, chúng đối xử với An Ninh, mau mua đồ thôi.”
Chung Văn Thanh lầm bầm lầu bầu mắng Trình Minh Nguyệt hồi lâu, nghĩ tới một vấn đề khác: “Có cũng bất công với bọn nhỏ ? Đối xử với Bắc Khuynh, nên con bé mới khó dạy như ?”
Nhắc tới Chu Bắc Khuynh, Chu Nam Quang vẫn chút tức giận: “Không , là tâm tính đứa nhỏ vốn lệch lạc . Ai, nhà chúng nuôi một đứa con như thế .”
Chung Văn Thanh cũng buồn bã: “Ông xem ông đuổi nó , nó thể ?”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Lần Chu Nam Quang sắt đá: “Mặc kệ nó , cũng cần quản nữa. Nhân phẩm tam quan đều hỏng , còn quản thế nào ?”
Chung Văn Thanh thở dài một tiếng, tích cực mua đồ cho Thịnh An Ninh, cuối cùng đồ đạc đựng hết, mua thêm va li da và túi xách.
...
Thịnh An Ninh Chung Văn Thanh và Chu Nam Quang đột nhiên xuất hiện, đống lớn hành lý bên cạnh bọn họ, nhảy dựng: “Bố , hai đến? Sao còn mang nhiều đồ như ?”
Chung Văn Thanh híp mắt Thịnh An Ninh, bụng cô, liên tục kinh hô: “Ai nha, lớn thế , giờ mới cho ?”
Bà tới kéo tay Thịnh An Ninh, từ xuống kỹ lưỡng một lượt, mới kéo cô nhà.
Chỉ là liếc mắt một cái Chu Thời Huân, thiết chuyện với Thịnh An Ninh: “Mấy tháng ? Có chỗ nào khó chịu ? Nhìn bụng nhỏ, ăn cơm nôn ?”
Thịnh An Ninh lắc đầu: “Không nôn, chỗ nào cũng khỏe cả. Bố cùng mau xuống nghỉ ngơi một lát . Hai mang nhiều đồ như , mà xách nổi chứ.”
Ít nhất là ba cái thùng lớn, còn ba bốn cái túi xách.
Chung Văn Thanh vui vẻ: “Không , là tàu hỏa kéo, lúc xuống xe hảo tâm nhân giúp chúng mang xuống, chúng đến trấn tìm một chiếc xe bò, chở chúng về đến tận gia môn.”
Thịnh An Ninh dở dở : “Hai đây là dọn nhà sang đây ?”
Chung Văn Thanh xua tay: “Cũng , đều là chuẩn cho con và đứa nhỏ thôi. Đứa nhỏ còn bé cần quần áo thường xuyên, nên chuẩn thêm hai bộ. Còn quần áo lúc Triều Dương và Loan Thành còn nhỏ, đều sạch sẽ, cũng mang tới . Mặc quần áo cũ, đứa nhỏ lớn nhanh mắc bệnh.”
Thịnh An Ninh cảm động: “Mẹ, bố thật , con khỏi cần lo lắng gì nữa.”
Chung Văn Thanh vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Đứa nhỏ ngốc, những thứ đều là việc chúng nên .”
Nói xong mới nhớ tới còn Chu Thời Huân: “Thời Huân, con trở về cũng với chúng một tiếng, ông nội con còn nhắc tới con đấy.”
Thịnh An Ninh liếc mắt một cái Chu Thời Huân, thật: “Anh thương, dám tới bố , sợ bố sẽ lo lắng, cho nên mới len lén trở về. Mẹ, nhất định cho lẽ với .”
--------------------