Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 210: Đối đầu trực diện với Tiếu Yến
Cập nhật lúc: 2025-12-27 14:54:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con trai ngốc Hãn Ngưu của Bí thư thôn chảy nước dãi, cứ thế xông về phía Tiếu Yến, miệng vẫn luôn gọi “vợ mới”.
Tiếu Yến nén sự ghét bỏ trong lòng, nhích sang một bên, với Nguyệt Liên: “Hãn Ngưu bây giờ hình như hiểu chuyện ít, còn gọi vợ mới nữa.”
Nguyệt Liên lắc đầu khổ: “ , hai mươi ba tuổi , cũng cô gái nhà nào chịu gả cho nó, thấy nó quang côn cả đời .”
Tiếu Yến lời trái với lương tâm: “Cái đó nhất định , thấy Hãn Ngưu ngốc phúc ngốc, tương lai nhất định sẽ tìm con dâu, sai .”
Nguyệt Liên lên tiếng, chỉ là Tiếu Yến vài .
Đối với Tiếu Yến, bà hảo cảm, e rằng đa phụ nữ trong thôn đều thích Tiếu Yến, phụ nữ nũng, còn ăn .
Hồi ở trong thôn, cô gần gũi với đàn ông nhà bà và cả nhân viên tính điểm, khiến ít ở lưng .
Sau cuối cùng cô cũng trạm xá, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Cho nên, Tiếu Yến đến nhà, khiến lòng bà cảnh giác, cô gì.
Tiếu Yến vốn còn chuyện hẳn hoi với Bí thư thôn, chỉ là đứa con trai ngốc nhà ông cứ một mực ở bên cạnh chảy nước miếng, khiến cô thấy thấy buồn nôn, chuyện gần như xong là cô lập tức rời .
Sau khi cô , mặt Nguyệt Liên lập tức sầm xuống, với đàn ông nhà : “Sau ít với cô thôi, đầu đồn thổi nữa. Còn con dâu của Hãn Ngưu chạy ? Chúng mau ch.óng tìm , nếu một trăm đồng tiền coi như phí hoài.”
Bí thư thôn chút bất đắc dĩ: “Đi tìm? Chúng là trộm đạo mua về, nếu để , chúng đều bắt tù, cái chức bí thư còn nữa ? Thị trấn và khu vực lân cận cũng đều tìm , cũng ai thấy, sợ sớm chạy mất , thôi bỏ , đầu tìm cho Hãn Ngưu một vợ khác.”
Nguyệt Liên đau lòng tiền bạc, ngừng nhắc tới: “Sớm như , hết đừng đưa tiền, đợi động phòng xong mới đưa tiền, ai là thông đồng lừa gạt chúng ? Không chừng bên ngoài tiếp ứng .”
Bí thư thôn xua tay: “Chuyện đừng nữa, nếu cái chức bí thư thật sự nổi nữa. Bà đầu xem thôn nào chân tay , đầu óc , thì đến dạm hỏi cho Hãn Ngưu.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Hãn Ngưu ở một bên, chỉ cái ghế đẩu Tiếu Yến : “Muốn cái , vợ , vợ thơm.”
Bí thư thôn gõ Hãn Ngưu một cái tát: “Mày còn dám nghĩ thật, mày đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Nguyệt Liên lên tiếng, trong lòng bà , Tiếu Yến cái đồ dâm phụ , còn xứng với đứa con trai ngốc nhà .
...
Thịnh An Ninh cứ thế chờ Tiếu Yến trở về, để cô cút khỏi trạm xá.
Ba ngày , Tiếu Yến cuối cùng cũng trở về, Tiếu Yến nghỉ ngơi năm ngày, sắc mặt trở nên hơn, thần sắc thoải mái, lúc rảnh rỗi vẫn cầm sách xem, thời gian còn tìm Viện trưởng Trần báo cáo công tác tư tưởng.
Cô đặt thái độ việc và thái độ học tập lên hàng đầu, khiến Viện trưởng Trần cũng chút đổi cách .
Thịnh An Ninh cứ mắt lạnh ở bên cạnh quan sát, thích thể hiện , chỉ sợ cô thích thể hiện thôi, càng thể hiện càng dễ dàng mắc .
Cũng thể là thiên ý, đợi Thịnh An Ninh tay an bài chướng ngại vật cho Tiếu Yến, bản Tiếu Yến tự vấp một cú ngã lớn.
Bệnh viện một vị bệnh nhân, u.n.g t.h.ư dày giai đoạn cuối, bởi vì dày đau đến mức thể chịu đựng nổi, liền tìm bác sĩ kê Mạ phê.
Tiếu Yến tiếp nhận khám, khi hỏi qua tình hình đơn giản, hai lời, kê cho bệnh nhân một chi Mạ phê, khử trùng ống tiêm, chuẩn tiêm cho bệnh nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-210-doi-dau-truc-dien-voi-tieu-yen.html.]
Lúc nhiều t.h.u.ố.c giảm đau kiểm soát c.h.ặ.t chẽ, Mạ phê ở trong trạm xá cũng .
Thịnh An Ninh thấy Tiếu Yến dùng kẹp gắp cây kim tiêm thô nhất, vẫn nhắc nhở một câu: “Mạ phê dùng kim tiêm nhỏ, chỉ thể tiêm da, thể tiêm bắp.”
Mặc dù cô Tiếu Yến mau ch.óng cút , nhưng tuyệt đối sẽ văn thể bệnh nhân.
Tiếu Yến thèm để ý đến cô, vẫn kiên trì vặn cây kim tiêm thô nhất, cô cũng từng tiêm, còn cần Thịnh An Ninh dạy ?
Đẩy hết khí trong ống tiêm, gọi bệnh nhân rèm để tiêm.
Thịnh An Ninh nhíu mày, vẫn chặn một chút: “Cô tiêm bắp Mạ phê đối với cơ thể hại thế nào ? Cô thế là hành vi vô trách nhiệm.”
Tiêu Yến lạnh mặt: “Thịnh An Ninh, đừng tưởng cô một ca phẫu thuật là ghê gớm lắm, rõ thế nào, cần cô ở đây chỉ tay năm ngón.”
Thịnh An Ninh đề phòng cô đẩy , lùi một bước, khẩy: “Được, chỉ cần cô thể chịu trách nhiệm là .”
Nói cũng thèm để ý Tiêu Yến, thẳng đến văn phòng Viện trưởng.
Dù cũng là mạng , thể Tiêu Yến bừa .
Đợi đến khi Viện trưởng Trần chạy tới, Tiêu Yến tiêm xong cho bệnh nhân, đang đắm chìm bệnh án. Thấy Viện trưởng Trần và Thịnh An Ninh cùng , cô biến sắc. Thịnh An Ninh thích mách lẻo đến thế?
Viện trưởng Trần mặt bệnh nhân cũng gì nhiều, đợi bệnh nhân rời , ông nghiêm túc Tiêu Yến: “Cô thế? Không Mạ phê là tiêm da ? Sao cô thể phạm đơn giản như ?”
Tiêu Yến dậy, liếc Thịnh An Ninh một cái, chút phục: “Viện trưởng Trần, ông bệnh nhân , ông u.n.g t.h.ư dày giai đoạn cuối, đau đến mức kiểm soát c.h.ế.t, tiêm da còn tác dụng với ông nữa, nên mới chọn tiêm bắp.”
Nói còn đưa bệnh án chuẩn cho Viện trưởng Trần xem: “Ông xem, đây là hồ sơ khám bệnh của ông ở trạm y tế chúng , từ lúc bắt đầu tiêm da, đến bây giờ là tiêm bắp, cũng một quá trình. Là do ông thực sự chịu nổi cơn đau, hết cách mới đưa lựa chọn .”
Nói xong bổ sung thêm một câu: “Không hiểu, mà là theo nhu cầu của bệnh nhân.”
Viện trưởng Trần lật xem bệnh án của bệnh nhân một chút, mặt mày tái mét: “Tiêu Yến, cô đang càn! Cô rõ tiêm Mạ phê nhiều sẽ gây nghiện, mà cô còn lặp lặp nhiều kê loại t.h.u.ố.c cho bệnh nhân. Nếu bệnh tình ông nghiêm trọng, thể chọn thành phố khám bệnh, chứ đơn thuần dựa Mạ phê để giảm đau.”
Thịnh An Ninh cũng kinh ngạc, nghĩ Tiêu Yến lớn mật đến thế, nhưng điều cũng cho thấy trạm y tế vẫn còn sơ hở lớn trong việc quản lý t.h.u.ố.c men, nhiều loại t.h.u.ố.c thể tùy tiện kê đơn, cũng ai kiểm tra.
Tiêu Yến thái độ của Viện trưởng Trần cho nhảy dựng: “ cũng là kê đơn tiêm t.h.u.ố.c theo bệnh tình, hơn nữa ông là giai đoạn cuối, ngoài dùng cái giảm đau , căn bản hy vọng chữa khỏi, nên ông nỡ bệnh viện thành phố khám bệnh.”
Viện trưởng Trần cảm giác chút rõ với Tiêu Yến: “Nếu xảy sự tình, cô căn bản gánh nổi trách nhiệm .”
Nói xong quăng bệnh án xuống, giận đùng đùng rời , quyết định cẩn thận cải cách chế độ giám sát trong viện một chút, nhiều loại t.h.u.ố.c, chữ ký của ông mới phép sử dụng.
Tiêu Yến tức đến đỏ bừng mặt, nhưng vẫn cảm thấy sai, mắt lạnh Thịnh An Ninh đối diện: “Thế cô hài lòng ? Thịnh An Ninh, cô đừng quá đáng!”
Thịnh An Ninh lạnh: “ chỉ là bệnh nhân chịu đựng thêm đau khổ, cô chắc chắn bệnh nhân là lên cơn nghiện Mạ phê ? Cô hậu quả cô như nghiêm trọng đến mức nào ? Cô nghĩ cô đang cứu ? Cô rõ ràng chính là đang hại .”
Tiêu Yến sửng sốt một chút, sắc mặt thoáng cái âm trầm xuống, ánh mắt Thịnh An Ninh mang theo vẻ âm độc...
--------------------