Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 197: Một ngày nhớ vợ
Cập nhật lúc: 2025-12-27 14:54:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Nam Quang từ nhà bếp , thấy Chu Bắc Khuynh ở cầu thang, hô một tiếng: "Bắc Khuynh, con còn ngây đó gì? Mau dọn dẹp một chút , một hồi cả con sẽ trở về."
Chung Văn Thanh cũng theo phụ họa: " đó, con mau dọn dẹp một chút, xem trong nhà còn cái gì chuẩn , con giúp ngẫm xem, ai nha, cái đầu óc của , cứ sợ quên mất cái gì đó."
Chu Bắc Khuynh nhàn nhạt đáp một tiếng, lên lầu quần áo.
Ăn sáng xong, Chung Văn Thanh liền hô Chu Nam Quang quần áo, bà cũng một bộ váy liền màu đỏ sẫm lâu mặc, cổ đeo một chuỗi vòng cổ ngọc trai, ngừng hỏi Chu Nam Quang: "Như ?"
Lại cảm thấy quá ch.ói mắt , liền lấy xuống, một bộ quần áo mộc mạc: "Không , Thời Huân nhà ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như , chúng thể mặc quá , khiến nó trong lòng khó chịu."
Chu Thời Huân đúng mười giờ đến nơi, cũng khá bất ngờ, Chu gia ở trong căn nhà hai tầng nhỏ, điều kiện quả thật tệ.
Trong lòng thản nhiên giẫm lên sàn nhà bằng gỗ sơn đỏ son.
Chu Song Lộc Chu Thời Huân kiêu ngạo siểm nịnh, ánh mắt thản nhiên, nhịn đỏ mắt, thẳng: "Tốt, , trở về nhà là ."
Nhìn khuôn mặt giống hệt Chu Loạn Thành, nhưng khí chất trái ngược, càng khí phách cứng cỏi của quân nhân, khiến ông thích.
Chung Văn Thanh kích động qua, kéo tay Chu Thời Huân: "Con trở về , hành lý ? Sao mang hành lý qua? Tối ở đây ?"
Vừa xong nhịn thất vọng.
Chu Thời Huân an ủi bà : "Hành lý lát nữa Lục Trường Phong sẽ đưa tới cho con."
Chung Văn Thanh xong liền yên tâm, vui vẻ kéo Chu Thời Huân tới ghế sô pha xuống: "Ăn chuối ."
Vừa bẻ một quả chuối lớn nhất cho Chu Thời Huân: "Mau ăn , cái ở phương Bắc chúng là vật hiếm, con trở về, bố con tìm mua đó."
Chu Thời Huân cầm một quả chuối, Chung Văn Thanh nhét cho một quả táo lớn: "Quả táo ngọt lắm, con ăn ."
Không đợi hồn, trong tay ngoài chuối, táo, hồng táo, còn một khúc mía.
Khiến Chu Thời Huân thoáng cái thất thần, còn nhớ lúc nhỏ, trong nhà chút hồng táo khô hoặc đậu phộng, Lý Quế Hoa đều sẽ trộm nhét cho Chu Trường Lâm, Chu Trường Vận và Chu Nhị Ni, thấy còn bà trừng mắt một cái thật mạnh: "Thằng nhãi con sói nuôi quen, ăn chính là lãng phí, nếu mày dám trộm, tao sẽ đ.á.n.h gãy tay mày."
Lúc đó còn nhỏ, cũng từng khát vọng một ngày, Lý Quế Hoa phát hiện thằng nhãi con sói, cũng sẽ nhét đồ ăn cho , ánh mắt keo kiệt nhưng quan tâm đó, khiến luôn thể quên .
Sau khi trưởng thành, những thứ đều trở nên trọng yếu, hành động hiện tại của Chung Văn Thanh, khiến nhịn nhớ tới lúc nhỏ, vẫn chút xúc động.
Chung Văn Thanh thấy Chu Thời Huân đều cầm tay mà cũng ăn, liền vội vàng cầm lấy quả chuối, bóc vỏ chuối , đưa đến bên miệng Chu Thời Huân: "Con ăn ."
Chu Thời Huân bất đắc dĩ c.ắ.n một ngụm, ngọt ngào dẻo thơm, còn ngọt hơn chuối từng ăn ở biên giới Ấn Độ, An Ninh chắc chắn sẽ thích.
Chung Văn Thanh hài lòng, Chu Thời Huân: "Ngọt ?"
Chu Thời Huân gật đầu: "Ngọt."
Chung Văn Thanh , nước mắt liền xuất hiện trong mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Thời Huân: "Nhiều năm như , con chịu tủi ."
Mặc dù gặp Chu Thời Huân nhiều , nhưng giống , là Chu Thời Huân về nhà !
Chung Văn Thanh bởi vì phẫu thuật cạo hết tóc, bây giờ tóc mới mọc một ít, vết sẹo đỉnh đầu vẫn còn, vẫn chút tiều tụy và yếu ớt.
Chu Thời Huân mím môi: "Mẹ đừng kích động, thể quan trọng hơn."
Chung Văn Thanh rưng rưng nước mắt liên tục gật đầu: "Được, kích động, chỉ là vui vẻ thôi, buổi trưa sẽ nấu mì gà hầm cho con, còn chiên cá, hầm thịt kho tàu nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-197-mot-ngay-nho-vo.html.]
Chu Nam Quang và Chu Song Lộc ở một bên , cơ hội xen .
Mà Chu Bắc Khuynh vốn định Chu Thời Huân cửa là rời , thấy một hồi Lục Trường Phong sẽ tới đưa hành lý, liền ở góc cũng rời .
Rõ ràng bản hiện tại xứng với Lục Trường Phong, nhưng vẫn nhịn ở gặp , cho dù là liếc mắt một cái cũng .
Nhìn bố hỏi han Chu Thời Huân đủ kiểu, còn hỏi tình hình Thịnh An Ninh, Chu Song Lộc cũng thỉnh thoảng chen lời hỏi công việc của Chu Thời Huân.
Ba nghiễm nhiên coi Chu Thời Huân như bảo bối, Chu Bắc Khuynh trong lòng thoải mái, vẫn lặng lẽ bằng ánh mắt lạnh nhạt, lời nào.
Vừa vặn Hồ Diệu Tông lúc mang theo t.h.u.ố.c lá và rượu đến nhà, dù cũng sắp kết hôn, Chu Nam Quang cũng tiện cho Hồ Diệu Tông cửa, liền lạnh mặt thèm thẳng .
Hồ Diệu Tông cửa, chào hỏi một vòng , cuối cùng kinh ngạc Chu Thời Huân: “Anh cả? Anh về từ lúc nào , cửa còn tưởng hoa mắt chứ, trở về thật quá, Bác trai và Vợ bác sẽ vui vẻ hơn nhiều.”
Chu Thời Huân yên nhúc nhích, chỉ gật đầu với Hồ Diệu Tông.
Hồ Diệu Tông cũng để ý, đặt t.h.u.ố.c lá và rượu ở bàn, Chu Song Lộc: “Ông nội, đây là cháu hiếu kính ông, rượu Mao Đài và t.h.u.ố.c lá Đại Tiền Môn.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Song Lộc cũng ưa , khoát tay: “Cậu cầm về , bây giờ uống rượu và hút t.h.u.ố.c.”
Hồ Diệu Tông tự nhiên chịu: “Không , thì Bác trai và Anh cả uống, hơn nữa Anh cả trở về là chuyện , những thứ t.h.u.ố.c lá và rượu dùng để đãi khách cũng .”
Chu Nam Quang cũng những thứ : “Cậu cầm về , trong nhà đều cả, cũng thiếu những thứ .”
Hồ Diệu Tông còn chuyện, Chu Bắc Khuynh hung hăng liếc mắt một cái, chỉ thể ngượng ngùng xoa xoa tay xuống bên cạnh Chu Bắc Khuynh.
Trong nhà thêm một , khí lập tức còn hòa hợp như .
Chung Văn Thanh ở trong bếp cùng dì giúp việc bận rộn cơm, Chu Nam Quang và Chu Song Lộc ăn ý hỏi chuyện công tác của Chu Thời Huân, mà là trò chuyện một ít phong tục tập quán ở Tây Bắc.
Chu Song Lộc cảm thán: “ từng ở Tây Bắc ba năm, tính cũng là tình cảm, bất quá tỉnh Cam Túc, mà là tỉnh Tân Cương, điều kiện bên đó khổ hơn một chút, bất quá địa phương lớn, phong cảnh .”
Chu Thời Huân gật đầu: “Chúng đổi phiên cũng từng qua, quả thật tệ, chỉ là đất rộng thưa, nhiều đất đai đều bỏ hoang.”
Tiếp đó, ba liền thảo luận về việc khai thác ở đó, và cuộc sống của dân du mục.
Hồ Diệu Tông học vấn nghề nghiệp, căn bản hiểu những thứ , cho nên cứ như sách trời, chen lời nào , nhưng còn thể , chính là đến xem Chu Thời Huân đột nhiên đến Kinh Thị gì.
Chu Bắc Khuynh Hồ Diệu Tông xuống một bên giống như một đứa ngốc, thỉnh thoảng còn cứ chen khan hai tiếng, trong lòng khinh bỉ đến cực điểm.
Càng cảm thấy bi ai cho chính , sắp gả cho .
Mãi đến khi cơm trưa xong, Hồ Diệu Tông cũng ý định rời , mặt dày theo ở bên cạnh bàn cơm, thức ăn ở bàn, cảm thán: “Vợ bác nấu cơm ăn ngon, ở trong đại viện đều tiếng, cuối cùng cũng cơ hội ăn một .”
Chung Văn Thanh thèm để ý đến , múc mì cho Chu Thời Huân, gắp hai cái đùi gà bát Chu Thời Huân, mới xuống mỉm Chu Thời Huân: “Con ăn , món canh gà hầm nửa đêm đấy.”
Suốt bữa cơm, Hồ Diệu Tông chính là ngoài, ai mời dùng bửa, ngay cả Chu Bắc Khuynh bên cạnh cũng liếc mắt một cái !
【Tác giả lời 】
Gặp ở chỗ cũ.
--------------------