Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 139: Sự cố ngoài ý muốn
Cập nhật lúc: 2025-12-27 11:57:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh cùng Đới Học Minh. Người tư tưởng trong sáng, còn thích thể hiện, đến lúc đó chỉ tổ gây rối thêm cho thôi. Cô từ chối thẳng thắn: “Không cần , cũng kinh nghiệm. Chúng đừng lỡ mất thời cơ cứu .”
Bác sĩ Lý đang phía , Thịnh An Ninh thì đầu : “Đồng học Thịnh đúng, các đừng tự ý hành động. Gặp chuyện chú ý quan sát kỹ, đừng tùy tiện di chuyển thương.”
Đới Học Minh chỉ thể từ bỏ, chỉ là thần sắc rõ liếc mắt một cái Thịnh An Ninh, vẫn theo cô , giữ cách xa gần.
Ở lưng chừng núi, cũng hiện tượng sụp đổ, chỉ là nơi đều là hầm mỏ bỏ hoang, sẽ mắc kẹt bên trong.
Thịnh An Ninh đeo hộp t.h.u.ố.c lưng, tay chân cùng bám víu theo đội cứu hộ bò lên . Không do tâm lý , cô luôn cảm thấy ánh mắt của Đới Học Minh phía cứ dán c.h.ặ.t .
Cô giảm tốc độ, Đới Học Minh vượt qua, ngờ Đới Học Minh cũng giảm tốc độ theo.
“Có ở đây!”
Người ở phía nhất hô một tiếng. Thịnh An Ninh cũng kịp nghĩ gì khác, nhanh ch.óng bò chạy tới. Dưới một chỗ sụp đổ, tiếng kêu cứu yếu ớt.
Mọi cũng dám tùy tiện động đậy, chỉ thể tình hình bên qua một cái lỗ hổng vuông vắn đến nửa mét.
Bên tối đen như mực, khi đối thoại mới phát hiện hai , một hôn mê bất tỉnh, tình hình vô cùng nguy cấp.
Nhân viên cứu hộ hạn, nếu chờ nhân viên chuyên nghiệp đến cứu, sẽ lãng phí nhiều thời gian, mà hôn mê bên tình hình nguy cấp, một khắc cũng thể chờ .
Bác sĩ Lý là đội trưởng, khi một vòng cũng thể tùy tiện dịch chuyển những tảng đá gần đó. Khu vực gần cửa hang thì kiên cố, nhưng chỉ hình gầy nhỏ mới thể chui .
Nhìn một vòng, những kinh nghiệm đều chui , chỉ duy nhất Thịnh An Ninh.
Mặc dù thành tích , nhưng kinh nghiệm thực chiến, xuống cũng vô ích.
Thịnh An Ninh thấy ánh mắt Bác sĩ Lý rơi chần chừ vài giây, lập tức hiểu ý, cô giơ tay bày tỏ: “ thể xuống.”
Bác sĩ Lý vẫn còn e ngại, Thịnh An Ninh : “Bác sĩ Lý, còn thời gian chậm trễ nữa. bảo đảm thể thành nhiệm vụ, nếu chỗ nào hiểu, thể chỉ dạy ngay tại chỗ.”
Bác sĩ Lý cũng thời gian khẩn cấp, bèn lấy dây thừng thả Thịnh An Ninh xuống.
...
Giữa trưa, Chu Thời Huân thấy Thịnh An Ninh trở về. Anh đậy kín cơm canh cửa mấy , vẫn thấy bóng dáng cô . Chẳng lẽ giữa trưa cô tìm Lại Tam ?
Cô hẳn là sẽ sớm trở về, dù Lại Tam lúc chắc chắn công an đưa , cô cũng tìm .
Cuối cùng nghĩ nghĩ , vẫn đến bệnh viện, tìm đến văn phòng Lỗ Viễn Đạt.
Lỗ Viễn Đạt thấy Chu Thời Huân, đợi hỏi, mở lời : “Tiểu Thịnh tư tưởng tích cực, chủ động xin theo đội cứu hộ đến mỏ đá cứu .”
Chu Thời Huân nhíu mày: “Có chuyện gì ?”
Lỗ Viễn Đạt sơ qua nguyên nhân mỏ đá sụp đổ một : “Khai thác quá mức, sụp đổ là chuyện sớm muộn, chỉ là đáng thương cho những công nhân mỏ đó.”
Chu Thời Huân mím môi im lặng một hồi: “ sẽ qua đó ngay.”
Lỗ Viễn Đạt ngăn : “Cậu cái chân nữa ? Cậu xem, với cái bộ dạng của , qua đó thì gì? Chẳng là thêm phiền phức ? Nếu thật sự quan tâm Tiểu Thịnh, thì đừng cản trở công việc của cô . Nếu sốt ruột, thì phòng bệnh tìm đ.á.n.h cờ .”
Chu Thời Huân sững nhúc nhích, cuối cùng trầm mặt xuống trong văn phòng Lỗ Viễn Đạt.
Điều khiến Lỗ Viễn Đạt cũng nhịn mà với cặp mắt khác xưa: “Không ngờ là như đấy. Sao hả? Có con dâu là hận thể cột c.h.ặ.t cô bên ? Cậu thế là ngăn cản tiến bộ đấy. Hơn nữa, An Ninh lanh lợi, chắc chắn sẽ xảy chuyện gì . cho , chuẩn lắm, mấy năm nay từng thấy tiểu cô nương nào lanh lợi hơn An Ninh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-139-su-co-ngoai-y-muon.html.]
Chu Thời Huân trừng mắt Lỗ Viễn Đạt: “Dù lanh lợi đến mấy, cô cũng chỉ là một học viên. Các nên để một học nghề cứu , đây chính là sai sót trong công tác của các .”
Lỗ Viễn Đạt “ôi” một tiếng, Chu Thời Huân đang quật ngược : “Tiểu t.ử ngươi, đấy nhé, còn trả đũa cơ . Thôi , bây giờ quý cô con dâu nhỏ của , nhưng trông chừng cho kỹ , chừng ngày nào đó cô sẽ bay khỏi cái địa phương nhỏ bé của chúng đấy.”
Chu Thời Huân thèm để ý , im lặng tính toán, thật sự thì để Lục Trường Phong qua xem.
Anh nghi ngờ kỹ thuật của Thịnh An Ninh, chỉ sợ Thịnh An Ninh xốc nổi, đặt nguy hiểm.
……
Thịnh An Ninh mang theo đèn pin xuống hố, khi kiểm tra phát hiện hôn mê hiện tượng nội tạng tổn thương xuất huyết, nếu kịp thời điều trị, phiền phức chắc chắn lớn.
Lập tức báo cáo tình hình bệnh nhân với bác sĩ Lý.
Cũng may đội cứu hộ cũng kịp thời chạy tới, và ở một bên mở một lỗ hổng, xuống và cùng Thịnh An Ninh đưa bệnh nhân lên cáng, đó từ từ treo lên.
Người cứu lên, thì thấy tiếng "cạch cạch" đứt gãy.
Nhân viên cứu hộ còn ở hố kéo Thịnh An Ninh nhanh ch.óng trốn ở một bên, lối mở chặn .
Thịnh An Ninh trong lòng đều c.h.ử.i thề, bất quá cô vẫn thể từ cửa động bò xuống bò lên .
Ngay lúc Thịnh An Ninh thắt dây thừng ngang eo treo lên, ngón tay chạm mép cửa động, tay một trận đau đớn như kim châm, tiếp đó nặng nề ngã xuống.
Đau đớn kịch liệt truyền tới, Thịnh An Ninh trong lòng mắng một câu "Khốn kiếp!", đó liền rơi hôn mê.
Thịnh An Ninh cảm thấy thể là c.h.ế.t , nếu thể thấy bố , còn trai Thịnh Thừa An.
Cô vô cùng rõ ràng, trong mơ, chỉ là vẫn chỉ cô thể thấy bọn họ, mà bọn họ thấy cô , đều bận rộn sinh hoạt.
Thịnh An Ninh cảm thấy già nhiều, một yêu như , mỗi tuần đều tiệm chăm sóc, năm mươi tuổi mà khóe mắt nếp nhăn.
Mà bây giờ, khóe mắt phủ đầy nếp nhăn vụn vặt, ánh mắt cũng là ảm đạm.
Khiến Thịnh An Ninh nhịn vành mắt đỏ lên, qua ôm .
Chỉ là thể của cô vẫn thể xuyên qua thể của , thể ôm, chỉ thể theo phòng bếp.
Người nhiều năm xuống bếp, bếp nồi canh trong vại, , nhịn đỏ mắt, nhanh ch.óng đưa tay lau lau.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
“Mẹ đang ! Thật là xui xẻo!!”
Thịnh An Ninh kinh ngạc, ai dám chuyện với như , liền thấy cô , lẽ là nguyên chủ chiếm thể của cô , nhịn ôm cánh tay ở cửa: “Suốt ngày chỉ , phiền khác , nồi canh uống xong , nếu thì ngoài ăn.”
Mẹ Thịnh nhanh ch.óng lau nước mắt , mang theo nụ lấy lòng con gái: “Sắp xong , An Ninh, con chờ một hồi, ăn cơm xong hãy ngoài, ?”
Nguyên chủ bĩu khóe miệng: “Thôi , cơm khó ăn c.h.ế.t , hơn nữa các đừng khám bác sĩ, nếu các nhận , dọn ngoài là .”
Mẹ Thịnh nhanh ch.óng kéo con gái : “An Ninh, bệnh của con còn khỏi, đừng chạy loạn bên ngoài, cẩn thận lừa.”
Lại nguyên chủ dùng sức vung tay, trực tiếp đẩy Mẹ Thịnh ngã xuống đất.
--------------------