Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 1344: Con gái phải học cách bảo vệ chính mình
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:41:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Tranh ngẩn , hiểu ý của An An: "Em mua nhà ? Không cần chung vốn , tiền của đều đưa em hết, em cứ cầm lấy mà mua."
An An Ôn Tranh vốn thông minh là thế, mà lúc vẻ khờ khạo đến đáng yêu, cô chớp chớp mắt, đầy ranh mãnh: "Đây là tiền cưới vợ của đấy nhé, đem mua nhà cho em thì lấy vợ tính ?"
Ôn Tranh chẳng bận tâm: "Không , chỉ cần em thích là ."
An An ha hả, đưa tay khoác lấy cánh tay Ôn Tranh, những tòa nhà cao tầng đang mọc lên phía xa: "Chúng cùng mua chứ, đó sẽ là của hai đứa , đến lúc đó thể tên chung một cuốn hộ khẩu mà."
Ôn Tranh sững , trong đầu như pháo hoa bùng nổ, chút nghi ngờ lỗ tai nhầm, chắc chắn mà cúi xuống An An. Nhìn gương mặt tươi như hoa đang rạng rỡ nụ , cùng ánh mắt lấp lánh như của cô.
Giọng khi cất lời chút khản đặc: "An An? Em thật lòng chứ?"
An An phì , ôm c.h.ặ.t lấy cánh tay Ôn Tranh, sức lắc lắc: "Ôn Tranh, sách nhiều quá đến mụ mị đầu óc ? Đến lời em mà cũng hiểu ? Nếu thế thì coi như lời em nhé. Em tìm khác chung vốn mua nhà đây."
Nói đoạn cô buông tay giả vờ , nhưng Ôn Tranh một tay ôm ngang lưng giữ : "An An, em nuốt lời. Chúng ngay bây giờ."
An An , đặt tay lên vai Ôn Tranh, cúi xuống : "Bây giờ gì?"
Ôn Tranh : "Đi mua nhà chứ ."
An An vỗ bạt vai Ôn Tranh: "Anh phát điên , muộn thế , bán nhà cũng tan , để mai . Anh thả em xuống ."
Ôn Tranh ngoan ngoãn thả An An xuống, đôi mắt sáng ngời của cô, vẫn thấy dám tin: "An An, em thật ?"
An An , gật đầu thật mạnh: "Thật mà, Phong Tranh ơi, hồi nhỏ em thích , vì trai. khi lớn lên, em thích là vì đối với em, vả vẫn cứ trai như thế."
"Trước đây, em còn nghĩ thể lỡ dở , em theo đuổi lý tưởng của . đó em phát hiện hai chuyện chẳng xung đột chút nào cả. Em thích , giống như hồi nhỏ, vẫn thích ."
"Cho nên, thích khác, cũng đối với cô gái nào khác, chỉ thể là của một An An thôi đấy nhé."
Ôn Tranh xúc động, đưa tay nâng lấy gương mặt nhỏ nhắn của An An, đến mức khóe mắt đều nóng lên: "Sẽ , bao giờ . Anh thích An An, từ nhỏ thích , chỉ là lúc đó dám thích vì chẳng gì trong tay. Anh sợ thể cho em một tương lai , thể cho em cuộc sống sung túc, thể khiến em hạnh phúc."
An An phụt thành tiếng: "Ôn Tranh, thế mà lo lắng chuyện đó."
Ôn Tranh nữa, cảm giác mịn màng nơi lòng bàn tay là thật, gương mặt rạng rỡ mắt cũng là thật. Đây còn là cô nhóc hằng đêm cứ chạy tới chạy lui trong giấc mơ của mà chẳng chịu chịu trách nhiệm nữa.
Anh kìm lòng mà cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi An An.
Nụ trong mắt An An càng đậm, cô Ôn Tranh đầy tình tứ.
Ôn Tranh kìm nén cảm xúc, trân trọng hôn sâu hơn, giống như đang hôn một báu vật vô giá, mang theo cả sự thành kính.
________________________________________
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, phố phường thưa thớt qua , đôi trẻ đắm trong ánh sáng vàng nhạt, trao nụ hôn—một khung cảnh đẽ lãng mạn.
Thịnh An Ninh mà vui lây, nhưng Chu Thời Huân bên cạnh thì mặt đen như nhọ nồi, ông nghiến răng định bước tới: "Không , chúng nó thể thế ? Cái Ôn Tranh , thật là thể thống gì cả!"
Thịnh An Ninh vội kéo c.h.ặ.t lấy ông chồng đang hằm hằm: "Anh gì thế? Lũ trẻ đang , đừng đó mà hỏng chuyện!"
Chu Thời Huân hài lòng, mặt vẫn tối sầm: "Ra cái thể thống gì chứ? Giữa thanh thiên bạch nhật, Ôn Tranh cái trông thì thật thà, mà dám chuyện ."
Thịnh An Ninh lườm ông một cái: "Thanh thiên bạch nhật cái gì, con đường đó vốn dĩ gì ai. Em thấy phong độ chính là đấy, trẻ yêu , đây trộm. Anh còn lý ? Chu Trường Tỏa, tế bào lãng mạn thì cũng đừng ngăn cản các con lãng mạn chứ."
Chu Thời Huân vẫn hậm hực: "Thế thì cũng thể về nhà hẵng ?"
Thịnh An Ninh hừ lạnh một tiếng: "Anh mà dám đó, tối nay đừng hòng bước chân cửa. Với , chuyện thể trách Ôn Tranh , con gái xem, chắc chắn là con bé gì đó. Con gái khôn ranh như thế, Ôn Tranh chẳng nó dắt mũi ."
Chu Thời Huân im lặng, nén nhịn một hồi lẩm bẩm bất mãn: "Dù thì Ôn Tranh thế là đúng."
Thịnh An Ninh liếc đàn ông bên cạnh, bao nhiêu năm trôi qua mà tư tưởng càng lúc càng "đồ cổ", bà chọc cánh tay ông: "Thôi , chẳng lúc đè em hôn thì con cái đều lớn ? Chúng cuộc sống riêng, đừng như ông già cổ hủ, chuyện gì cũng quản nhé."
Chu Thời Huân chặn họng lời nào: "Cái đó mà giống ? Chắc chắn là giống ."
Thịnh An Ninh chẳng thèm chấp ông, mỉm đôi trẻ đang ôm đằng xa, càng càng thấy thích. Cuối cùng, bà kéo Chu Thời Huân đang mặt nặng mày nhẹ về nhà.
Chu Thời Huân vẫn cam lòng: "Cứ thế mà ? Tối nay An An về nhà ? Nếu nó với Ôn Tranh ở bên ngoài thì ? Chúng nó kết hôn . Không , gọi An An về nhà."
Thịnh An Ninh nắm lấy vạt áo ông: "Thôi mà, Ôn Tranh là đứa hiểu quy củ ? Đi thôi, đừng đó hai đứa nó ngượng ngùng. Chúng cứ yên tâm ở nhà đợi Ôn Tranh gọi một tiếng bố , đợi thăng chức ông ngoại bà ngoại ."
Chu Thời Huân đến danh xưng "ông ngoại bà ngoại" thì sững , lão tài nào tin nổi nàng công chúa nhỏ của sắp gả .
________________________________________
An An và Ôn Tranh dạo một vòng lớn bên ngoài, cảm thấy đói bụng, cô kéo Ôn Tranh cùng ăn lẩu ở phố Quỷ.
Ôn Tranh đối với An An là lời răm rắp, chỉ bên cạnh dặn dò: "Đừng ăn cay quá, uống ít đồ lạnh thôi, tối về đau bụng đấy."
An An một tay nhét cuộn thịt miệng, một tay trợn mắt: "Ôn Tranh, giờ cho em ăn ? Thế khi chúng cưới , chẳng em đến cơm cũng ăn no ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-1344-con-gai-phai-hoc-cach-bao-ve-chinh-minh.html.]
Ôn Tranh dở dở : "Không cho em ăn, mà là sợ em ăn cay quá sẽ hại dày."
Vừa vớt cuộn thịt trong nồi bát cho An An. Cô nhóc hễ về chuyện ăn uống là kén chọn, thịt chín tới là vớt ăn ngay, nếu nấu thêm một lúc nữa dai là cô sẽ vui.
An An hừ một tiếng, lý sự cùn: "Anh rõ ràng là bảo cho em ăn. Để trừng phạt , em thể uống thêm một chai nước ngọt nữa ?"
Ôn Tranh thỏa hiệp: "Được, nhưng uống loại nhiệt độ thường nhé."
An An cong mắt : "Được thôi. Ôn Tranh, thực sự quá , sợ sẽ chiều hư em ?"
Ôn Tranh dịu dàng cô: "Không , em ngoan như , hư ."
An An hì hì, vui vẻ ăn lẩu.
Lúc khỏi tiệm lẩu, trời bỗng lất phất mưa phùn. Ôn Tranh xem đồng hồ: "Gần một giờ , bắt taxi về nhé?"
An An ý kiến gì, vả lúc ăn no xong là bắt đầu buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở, nhưng tai vẫn thính lắm, thấy hai cô gái bên cạnh đang nhỏ to bàn tán.
"Cái trai quá, kìa." "Thấy , lúc ở trong quán tớ thấy , tớ còn bảo mà."
An An đầu Ôn Tranh, nhịn mà mỉm .
________________________________________
Hai về đến nhà gần hai giờ sáng, nhẹ chân nhẹ tay rửa mặt về phòng .
Chu Thời Huân thấy động tĩnh ngoài sân , thấy đèn tắt hẳn mới yên tâm gấp sách , chuẩn ngủ. Hành động cẩn thận nhưng vẫn Thịnh An Ninh tỉnh giấc. Bà xê dịch trong lấy chỗ cho ông, giọng đầy chê bai: "Em thừa thãi cơ chứ? Hai đứa nhỏ chẳng lẽ chừng mực ? Anh tin Ôn Tranh thì cũng tin An An chứ."
Chu Thời Huân im lặng xuống nhưng trằn trọc mãi ngủ , trong đầu là hình ảnh An An lúc nhỏ, chớp mắt một cái lớn thế ?
Thịnh An Ninh thì nghĩ nhiều như , ngược vì các con về nên tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu cũng rơi xuống, bà ngủ một giấc thật ngon lành.
________________________________________
Sáng hôm , Chu Thời Huân và Thịnh An Ninh ăn xong bữa sáng mà vẫn thấy An An dậy. Ôn Tranh thì dậy sớm, cùng Chu Thời Huân chạy bộ năm cây , về cùng họ ăn sáng.
Chỉ điều khiến Ôn Tranh thấp thỏm là thái độ của Chu Thời Huân. Anh cảm thấy chú Chu vốn dĩ ít , hôm nay càng im lặng hơn. Lúc ăn sáng, ánh mắt Chu Thời Huân thỉnh thoảng quét qua Ôn Tranh, khiến lập tức cảm thấy áp lực.
Chu Thời Huân cuối cùng cũng nhịn : "Ôn Tranh, hai ngày cháu nghỉ ?"
Ôn Tranh gật đầu: "Vâng, cháu nghỉ một tuần ạ."
Chu Thời Huân gật đầu: "Vậy thì , nhưng chú ý nghỉ ngơi, cũng đừng quên học tập. Nhớ chú ý giữ sức, đừng suốt ngày chơi với An An."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Ôn Tranh ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Chú Chu yên tâm, cháu nghỉ ngơi cũng sẽ bỏ bê việc học ạ."
Thịnh An Ninh tức lén đá Chu Thời Huân một cái, Ôn Tranh: "Ôn Tranh, đừng lời chú cháu. Các cháu khó khăn lắm mới nghỉ, nên ngoài mà chơi, công viên giải trí , xem phim . Tuổi trẻ là đến những nơi náo nhiệt. Trước đây ngày nào cũng ở trường, nghỉ lễ mà ngoài là tụt hậu với xã hội đấy."
Chu Thời Huân định mở miệng tiếp nhưng ánh mắt của Thịnh An Ninh, ông đành ngoan ngoãn im lặng.
Ôn Tranh định lên tiếng thì An An nhảy chân sáo , vui vẻ ôm hôn một cái xuống cạnh Ôn Tranh, cầm lấy ly sữa đậu nành mặt uống một ngụm: "Bố , đang chuyện gì thế?"
Sắc mặt Chu Thời Huân đổi, càng mở lời.
Chu Hồng Vân bên cạnh : "Ối dồi, cái con bé lười , tự lấy bát mà múc sữa đậu nành . Đợi đấy, cô nãi nãi lấy cho con."
An An hì hì cảm ơn, nháy mắt với Chu Thời Huân: "Bố ơi, lát nữa con với Ôn Tranh mua nhà."
Chu Thời Huân và Thịnh An Ninh đồng thời kinh ngạc thốt lên: "Mua nhà? Mua nhà gì cơ?"
An An hớn hở sang Ôn Tranh: "Tất nhiên là nhà để con với Ôn Tranh kết hôn ạ. Con thấy phía xây nhiều nhà lầu lắm, hôm nay bọn con hỏi xem, nếu hợp lý thì mua luôn."
Thịnh An Ninh con gái là là , nhưng ngờ hành động nhanh đến thế, bà dở dở : "Con đấy, chẳng quan tâm gì đến chuyện trong nhà cả. Muốn mua nhà thì tìm con chứ, con chính là phát triển dự án khu nhà đó đấy."
Sắc mặt Chu Thời Huân biến đổi nữa, ông cảm thấy trọng điểm chú ý của vợ gì đó đúng. Lúc chẳng nên hỏi chuyện "nhà để kết hôn" là thế nào ?
An An "ồ" lên một tiếng: "Con quên khuấy mất. Vậy lát nữa ăn cơm xong bọn con tìm ."
Sau đó cô sang dặn Ôn Tranh: "Ăn xong nhớ mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh thư nhé."
Khóe mắt Chu Thời Huân giật giật: "Mang sổ hộ khẩu gì?"
An An vẻ hiển nhiên: "Con với Ôn Tranh cùng mua nhà, thì sổ đỏ chắc chắn tên cả hai đứa ạ."
Thịnh An Ninh mỉm hai đứa trẻ, lòng đầy hoan hỉ. Chu Thời Huân thấy vợ phản đối, lời định nuốt trong, chỉ dặn dò An An một câu: "Ra ngoài cẩn thận một chút, con gái học cách bảo vệ chính ."